Từ trước đến nay, mỗi khi có chuyện gì, Vân Kiều đều hỏi qua ý kiến của Thiên Thiên, nhưng lần này nàng lại cực kỳ cứng rắn, kiên quyết đưa Thiên Thiên ra khỏi cung.
Với chốn hậu cung này, Thiên Thiên chẳng có gì phải lưu luyến, chỉ là nàng không yên tâm để một mình Vân Kiều ở lại, nàng đỏ mắt nói: "Nếu muội đi rồi, vậy còn Vân tỷ..."
"Rồi cũng sẽ có ngày này," Vân Kiều vén tóc mai cho nàng, dịu dàng nói: "Muội cũng không thể ở bên cạnh ta cả đời, đúng không?"
"Sau khi rời cung, muội không cần phải cố kỵ ai cả, cứ vui vẻ mà sống, ta cũng có thể yên lòng!"
Nói đến mức này, Thiên Thiên cũng không còn cách nào, cuối cùng nghe theo ý Vân Kiều.
Việc này, đối với Phó Dư mà nói chẳng khó khăn gì, chẳng qua chỉ là mượn danh nghĩa của hắn thôi. Sau khi biết được dự định của Vân Kiều, ban đầu hắn gật đầu đồng ý theo bản năng, lúc sau lại có chút do dự.
Chuyện Thánh Thượng phong phi, trên dưới trong triều đều biết.
Trong chuyện này, Phó Dư không có lợi ích gì, cho nên từ đầu đến cuối hắn không nhúng tay vào, hắn không có thói quen hỏi nhiều, nhưng trong lòng lại thầm phê bình. Hiện giờ, thấy Vân Kiều muốn đưa người thân duy nhất ra khỏi cung, liền cảm thấy kỳ lạ.
Hắn im lặng một hồi, đưa mắt nhìn Vân Kiều: "Có phải ngươi cảm thấy trong cung này không an toàn? Cho nên, ngươi mới muốn đưa Thiên Thiên ra ngoài. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Việc bị ám sát lúc trước, Bùi Thừa Tư và Trần Cảnh giấu kín bưng, gần như không để lộ ra bất kỳ thông tin gì, cộng thêm gần đây Phó Dư bận rộn công vụ, hơn phân nửa thời gian đều thao luyện ở doanh trại ngoại thành, cho nên hắn không biết gì.
Nhưng hắn vẫn nhìn ra được chút manh mối từ những hành động khác thường của Vân Kiều.
Vân Kiều rũ mắt, nhấp ngụm nước trà, lúc này mới bình tĩnh nói: "Không có chuyện gì to tát, ngươi nghĩ nhiều rồi!"
Lần trước, ở cung yến, Thiên Thiên xảy ra chuyện, không lâu sau, Phó Dư tìm cớ đánh Ngu Kỳ một trận.
Tuy nói, Bùi Thừa tư không truy cứu, nhưng Ngu gia lại ghi hận.
Nếu Phó Dư biết được chuyện nàng bị ám sát, nhất định hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng cho dù là Bình Hầu hay Ngu gia, đều không dễ đối phó, ngay cả Trần gia thâm căn đế cố vẫn phải né tránh ba phần, sao Phó Dư có thể đắc tội được?
Hắn chinh chiến ở sa trường đánh đổi mạng sống mới được làm quan, há có thể chôn vùi chỉ vì chuyện này?
Thấy nàng một mực phủ nhận, Phó Dư nửa tin nửa ngờ, cuối cùng dặn dò: "Nếu ngươi có gặp chuyện gì khó khăn, có thể nói với ta, đừng chịu đựng một mình!"
Vân Kiều cong mi mắt, cười nói: "Ta biết rồi!"
Sau khi đưa Thiên Thiên ra khỏi cung, nỗi lo này đã xong, những ngày sống trong cung vốn dĩ tẻ nhạt, nay càng thêm buồn tẻ.
Vân Kiều không có người thân bên cạnh, song nàng cũng không oán hận nửa lời.
Mỗi ngày nàng làm những việc nên làm, sau đó đến An Khanh Cung thỉnh an Trần Thái Hậu, rồi xử lý cung vụ, lúc rảnh rỗi thì tập viết, tập vẽ, luyện đàn, luyện cờ.
Có lẽ, Thái Hậu cũng nhìn thấy nàng nản lòng, cho nên bà không khuyên nàng hạ mình đi lấy lòng Bùi Thừa Tư nữa, chỉ bảo nàng xử lý tốt cung vụ, đừng mắc sai lầm.
Chớp mắt đã đến ngày phi tần vào cung.
Kỳ thật, theo thông lệ, không cần phải gấp gáp như vậy. Vân Kiều đoán phần lớn là vì mình không biết suy tính.
Nhưng nàng không muốn đi hỏi Bùi Thừa Tư, cứ vậy gạt chuyện này sang một bên.
Nhưng chuyện kỳ lạ còn ở phía sau. Vừa mới vào cung, Ninh thị ở Tê Hà điện liền truyền thái y, sau đó nói là ngã bệnh, cho nên không thể đến Thanh Hoà Cung thỉnh an.
Vân Kiều nghe cung nhân bẩm báo lại, nàng cho người ban chút đồ bổ, cũng không có ý định tra hỏi.
Trong ba vị đến thỉnh an, không nói đến Triệu Nhạn Lăng, hai vị còn lại nhìn sơ cũng có thể xem là ngoan hiền. Vân Kiều không làm khó các nàng, dựa theo quy củ nói vài câu, sau đó để bọn họ trở về.
Hai vị kia cung kính hành lễ cáo lui, song, Triệu Nhạn Lăng lại chưa chịu rời đi, bộ dạng như đang muốn "ôn chuyện".
"Đã lâu không gặp, hình như nương nương gầy đi nhiều!" Triệu Nhạn Lăng cười khanh khách.
Vân Kiều bình tĩnh nhìn nàng: "Còn Thục phi lại đẫy đà hơn trước!"
Triệu Nhạn Lăng nghẹn họng, nàng mất tự nhiên vén tóc mai, tiếp tục nói: "Nương nương đã từng gặp vị ở Tê Hà điện chưa?"
Vân Kiều nhận ra được Triệu Nhạn Lăng đang có mục đích điều gì đó, nàng càng nghi ngờ, cười cười: "Nếu ngươi quan tâm đến nàng ta, chi bằng dọn đến Tê Hà điện ở đi!"
Lúc trước, khi còn ở ngoài cung, Triệu Nhạn Lăng tự mãn về xuất thân của mình, kiêu căng trước mặt Vân Kiều.
Nhưng hiện tại, phân vị của hai người chênh lệch rõ ràng, lại có cung quy ràng buộc, Triệu Nhạn Lăng không dám vô lễ như trước, chỉ có thể tiếp nhận câu "chọc ngoáy" của Vân Kiều, nàng hậm hực nói: "Nương nương không cần phải nhắm vào mỗi mình ta, nếu rảnh rỗi, chi bằng đến Tê Hà điện gặp cố nhân đi!"
Khi Vân Kiều nghe được hai chữ "cố nhân", liền ngẩn người.
Trước giờ nàng chưa từng gặp Ninh thị, nhưng theo ý của Triệu Nhạn Lăng thì không phải vậy.
Triệu Nhạn Lăng nhìn thấy phản ứng của Vân Kiều, nàng ta đã biết mình đoán đúng, nàng làm bộ thở dài tiếc nuối: "Ngài thật sự không biết sao?"
Vân Kiều nhìn nàng làm bộ làm tịch, chân mày hơi nhíu lại, nói thẳng: "Thục phi vẫn hệt như trước kia, thích làm ra vẻ, phải đợi đến lúc thẹn quá hoá giận mới chịu nói ra!"
Lời này không dễ nghe chút nào, suốt nhiều năm qua, có rất ít người dám chế giễu trước mặt nàng như vậy. Sắc mặt Triệu Nhạn Lăng lúc đỏ lúc trắng, hung hăng siết lòng bàn tay, cười lạnh.
"Nói đi," Vân Kiều ung dung nói: "Ninh thị ở Tê Hà Cung kia rốt cuộc là ai?"
Nếu lúc trước, có lẽ Vân Kiều sẽ không hiểu được những khúc mắc bên trong, nhưng sau khi vào Kinh, chứng kiến quá nhiều chuyện, đối với những thủ đoạn xấu xa, nàng cũng có chút hiểu biết.
Huống chi, nàng lấy danh nghĩa của Trần gia tiến cung.
Ngây ngốc một hồi, còn có gì không rõ ràng đây? Đơn giản chỉ là "thay mận đổi đào" thôi.
Ban đầu, Triệu Nhạn Lăng chỉ định lừa Vân Kiều đến gặp Ninh thị, nhưng sau khi bị Vân Kiều chế nhạo, nàng lại thấy chỉ như vậy không thôi thì rất đáng tiếc, chi bằng...
Tận mắt nhìn thấy Vân Kiều kích động, thất thố sẽ như thế nào.
Thấy Triệu Nhạn Lăng nhìn quanh bốn phía, Vân Kiều hiểu ý, đưa tay đuổi hết hạ nhân trong điện ra ngoài: "Nói đi!"
"Chẳng lẽ nương nương thật sự không phát hiện được sao?" Triệu Nhạn Lăng nghiêng người về phía nàng, kéo dài âm giọng: "Người đáng để Thánh Thượng phí bao công sức, sửa tên đổi họ cho nàng, thậm chí, vì để che giấu Thánh Thượng chọn mấy người bọn ta cùng tiến cung... thì có thể là ai?"
Nàng muốn xem trò cười của Vân Kiều, nhưng lại không hề biết trong giọng nói của mình ẩn chứa ghen ghét và đố kỵ thế nào.
Vẻ mặt Vân Kiều vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói: "Ngu tam cô nương?"
Việc này cũng không khó đoán.
Rốt cuộc, ngoại trừ Ngu Nhiễm ra, Bùi Thừa Tư chưa từng tỏ ra yêu thích bất kỳ khuê tú thế gia nào, hắn đều ngó lơ tất cả, càng chưa từng ban cho ai các loài cúc quý hiếm, tranh quý hay thư pháp.
Đó là những gì nàng biết, những điều không biết có lẽ còn nhiều hơn.
Vân Kiều từng cho rằng những hành động này là vì hắn đang báo ơn của Ngu gia năm đó, hiện giờ nghĩ lại đúng là tự lừa mình dối người.
Đừng nói Triệu Nhạn Lăng, ngay cả Vân Kiều cũng ngạc nhiên về phản ứng của mình.
Nếu chuyện này xảy ra ở Bình Thành những năm về trước, nói không chừng nàng sẽ đau khổ đến tột cùng. Nhưng hiện tại, nàng lại không có cảm giác ghen tuông gì, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Nàng không muốn truy cứu đầu đuôi việc này, hay cản trở mối quan hệ của Bùi Thừa Tư và Ngu Nhiễm, chỉ muốn sống như bình thường, rút vào vỏ bọc của mình, chẳng quan tâm đến ai.
Triệu Nhạn Lăng yên lặng quan sát, thấy Vân Kiều dường như không có ý định truy cứu, nhất thời có cảm giác "hận luyện sắt không thành thép".
Ánh mắt nàng thêm tàn khốc, thấp giọng nói: "Vậy chi bằng nương nương đoán xem, vì sao bọn ta lại vào cung gấp như vậy? Vì sao nàng ta lại không dám đến gặp ngài?"
Tay Vân Kiều đang bưng chén trà đột nhiên dừng lại, hai câu hỏi này khiến hô hấp của nàng trở nên khó khăn.
Triệu Nhạn Lăng dừng lại thưởng thức gương mặt trắng bệch của Vân Kiều, sau lại ép giọng nói của mình xuống thấp, gần như không thể nghe ra: "Nàng ta có thai!"
Thanh âm cực nhỏ, tựa như rắn độc đang nhả chữ.
Hơn phân nửa chén trà nóng hắt lên người, Vân Kiều luống cuống bắt lấy để chén trà không rơi trên mặt đất.
Chớp mắt, váy áo đều bị sậm màu do nước trà thấm ướt, bàn tay trắng nõn bị bỏng đỏ.
Nàng sững sờ trong chốc lát, nhìn qua trông mờ mịt, lộ vẻ đáng thương, không còn dáng vẻ đoan chính, khí chất cao cao tại thượng như vừa rồi.
Triệu Nhạn Lăng cảm thấy thoả mãn.
"Chuyện... xảy ra khi nào?" Vân Kiều ngơ ngác hỏi, nàng suy nghĩ một chút, xâu chuỗi lại tất cả chi tiết trước giờ nàng vô tình bỏ qua, lại ra được đáp án khiến nàng sởn gai ốc.
Là đêm giao thừa.
Đêm đó, nàng lo lắng cho chuyện của Thiên Thiên, chọc giận Bùi Thừa Tư, hắn phất tay áo bỏ đi. Niên ma ma từng đến thỉnh nhưng không mời được.
Ngày hôm sau, Thái Hậu phạt nàng quỳ một lúc lâu, ám chỉ nàng phải nhún nhường Bùi Thừa Tư.
Nàng làm theo lời Thái Hậu, Bùi Thừa Tư lập tức nhượng bộ, nói: "Ta cũng có chỗ không tốt!"
Lúc sau, hai người duy trì "hoà bình", một thời gian ở chung, cho đến hôm trước ngày Thanh Minh, không hiểu sao Bùi Thừa Tư ra ngoài cung suốt đêm.
Khi đó, Vân Kiều có nghĩ cả trăm lần cũng không ra, hiện tại, cuối cùng cũng hiểu được, đêm đó hắn ra cung là để đến xem Ngu Nhiễm.
Có lẽ, lúc đó hắn biết được tin nàng ta có thai.
Cũng vì nguyên nhân này này, cho nên mới có chuyện lập phi lúc sau.
Không phải triều thần thúc giục, bức bách, mà là hắn muốn cho Ngu Nhiễm, cho hài tử của hắn một danh phận danh chính ngôn thuận.
Nhưng Ngu Nhiễm đã từng định thân, gả cho người khác, cho dù phu thê chưa từng ở chung, cũng không được lấy tư cách "tái giá" để vào cung. Cho nên, Bùi Thừa Tư hao tâm tổn trí sắp xếp, thay đổi thân phận cho Ngu Nhiễm, giống như lúc trước ghi tên nàng vào Trần gia.
Để không quá lộ liễu, và để bịt miệng triều thần, lúc này hắn mới thêm bọn người Triệu Nhạn Lăng cùng vào cung.
Sau khi xâu chuỗi mọi việc, những nghi hoặc ban đầu giờ đã được giải đáp.
Chuyện này thành công, đương nhiên sẽ có rất nhiều người biết, nhưng nàng lại như kẻ ngốc, từ đầu đến cuối đều bị che tai bịt mắt.
Tựa như bị tơi vào hầm băng khắc nghiệt vào giữa trời đông, Vân Kiều cảm thấy toàn thân lạnh run, nhớ đến cơn gió lạnh gào thét đêm giao thừa, nàng lại cảm thấy ghê tởm, che miệng nôn khan.
Triệu Nhạn Lăng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ, nàng có thể lý giải được phản ứng này của Vân Kiều, nàng vừa hả hê khi có người gặp nạn, lại vừa có chút thương hại.
Quả thật, nàng rất chướng mắt xuất thân của Vân Kiều, nhưng lại càng chướng mắt diễn xuất của Ngu Nhiễm.
Nói cái gì là tiểu thư khuê các dòng dõi thư hương, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, lại có thể làm ra sự việc đó, kết quả mang cái bụng lớn vào cung... còn phải dựa vào các nàng để che giấu sự trong sạch.
Cho dù gần đây, nhà nàng và Ngu gia có chút quan hệ, nàng vẫn cảm thấy khinh thường.
"Nếu nương nương không tin, có thể đến Tê Hà điện nhìn xem, nhẫm tính có lẽ đã hơn ba tháng, ít nhiều gì cũng lộ ra chút ít!" Triệu Nhạn Lăng thở dài, sau đó nhìn bộ dạng thất thần của Vân Kiều, nàng ung dung đứng dậy: "Trong cung thần thiếp còn có việc, không tiện quấy rầy!"
Vân Kiều không để ý tới nàng ta, nàng cắn chặt ngón tay mình, khó khăn lắm mới đè ép được cảm giác buồn nôn, sau nó nàng đưa mắt nhìn xuống, phía dưới đã ra máu.
Niên ma ma đi vào điện, nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng, bà vội tiến lên, hỏi han: "Người bị làm sao vậy? Vừa rồi, Thục phi đã va vào người sao?"
Vân Kiều mấp máy môi, nhưng lại không thể thốt ra lời.
Nàng ngưng một lát, Niên ma ma đỡ nàng đứng lên, nàng thấp giọng nói: "Giúp ta thay y phục!"