Chương 55: Tra tấn ta và cũng bị ta tra tấn!

Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Thâm Bích Sắc 06-11-2023 00:28:20

Đêm trước, Phó Dư cảm thấy có gì đó bất ổn, sau đó lại thấy nhà lao phía xa nổi lên đám cháy. Một phút chốc do dự, hắn biết lúc này chạy đến nơi thì đã trễ, cho nên hắn chuyển hướng đến cổng Xuân Bình. Có rất nhiều hướng để ra khỏi thành, cổng Xuân Bình tương đối hẻo lánh, bên trong và bên ngoài thành không có người ở, có đi hướng này thì không dễ bị phát hiện. Lúc trước khi điều tra Triệu Đạc, Phó Dư từng phát hiện ra, thủ lĩnh cấm quân phụ trách canh giữ cổng này đã từng chịu ân huệ của Bình Hầu. Nếu muốn âm thầm đưa người ra khỏi thành thì nhất định sẽ đi qua nơi này. Phó Dư đánh cược, thúc roi ngựa đuổi theo. Thật trùng hợp, đúng lúc này, hắn nhìn thấy một đám vệ binh lén lút mở cổng thành thả một chiếc xe ngựa ra. Trước khi cổng thành đóng lại, Phó Dư đã kịp đuổi theo, sau một hồi đánh nhau, hai hộ vệ của Triệu gia bị đánh trọng thương, hắn tóm được Triệu Đạc đang thừa dịp đêm đen để tẩu thoát. Vất vả nửa đêm, cuối cùng hắn vẫn không phụ giao phó của Vẫn Kiều. Vân Kiều biết được chuyện đêm qua từ Thiên Thiên, nàng thở phào nhẹ nhõm. Khi biết Triệu Đạc hiện đang bị giam giữ ở Phó gia, nàng do dự một lúc rồi thay quần áo ra khỏi cung. Dường như biết nàng sẽ đến, Phó Dư vừa hạ triều đã báo cáo tình hình đêm qua cho Bùi Thừa Tư rồi sau đó xin phép về nhà. "Ý Thánh Thượng là muốn ta xử lý Triệu Đạc!" Phó Dư giải thích: "Sau trận hỏa hoạn đêm qua, Triệu gia đã nhận thi thể kia, tin tức Triệu Đạc táng thân trong biển lửa đã truyền ra ngoài. Nếu để mọi người biết, trước khi hành hình y đổi trắng thay đen, thay mận đổi đào, suýt nữa để tội phạm chạy thoát, e là tổn hại đến thanh danh của Triều đình!" "Còn về phần Triệu gia, Trần Thái Phó đã nắm thóp được hắn, đủ để hắn không thể trở mình được, cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian, sớm muộn gì cũng có kết cục như chuyện này!" Con rết trăm chân, chết không ngã xuống, Trần Cảnh cũng không có ý định một lưới bắt hết vây cánh của Triệu gia, để tránh chọc cho "chó cùng rứt giậu", lúc đó càng không thể thu dọn được. Cho dù, Bùi Thừa Tư đã ngầm đồng ý, nhưng hắn vẫn cứ từ từ vây bắt. Vân Kiều cũng không mấy ngạc nhiên với chuyện này, nàng nhàn nhạt nói: "Vậy... giết hắn đi!" Phó Dư nói: "Không muốn giải hắn đến thỉnh tội trước mộ Lật Cô sao?" "Lúc ra cung ta cũng có ý nghĩ như vậy. Muốn hắn quỳ trước mộ của Lật Cô và Tiểu Đào, dập đầu thỉnh tội, rồi sau đó giết hắn..." Vân Kiều dừng một chút, sau đó khẽ lắc đầu: "Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, ta thấy không nên!" "Con người xấu xa dơ bẩn như hắn, chỉ liếc mắt thôi cũng khiến người khác ghê tởm. Không nên làm bẩn mắt mẫu tử các nàng!" "Được!" Phó Dư lập tức đồng ý. Vân Kiều ở trong phòng uống trà, chỉ mới qua một chén trà nhỏ, Phó Dư đã quay lại. "Đã giải quyết thỏa đáng rồi," Phó Dư trầm giọng nói: "Còn về xác chết, ta đã cho người ném ra bãi tha ma!" Mấy năm nay Triệu Đạc đã quen làm xằng làm bậy, cho dù có hại mạng người, hắn cũng không thèm an táng đàng hoàng, chỉ quấn vào một tấm chiếu tách, ném ra bãi tha ma. Nữ nhi của Lật Cô đã nhận kết cục như vậy. Giờ đây, xem như một vòng nghiệp chướng, nhân quả báo ứng. Vân Kiều không tận mắt đi xem, nhưng nàng biết Phó Dư sẽ không lừa mình, hắn nói Triệu Đạc đã chết, tức là y đã xuống địa ngục, hình phạt núi đao biển lửa đang chờ y ở đó. Tất cả trù tính, chờ đợi của nàng bao lâu nay đều vì ngày hôm nay. Hiện giờ đã báo được đại thù, Triệu gia cũng đại thương căn cốt, không dám tạo ra sóng gió gì, ở Kinh Thành này không có gì đáng ngại nữa. "Ta muốn đến thăm Lật Cô, thắp nén hương, nói chuyện tốt này cho nàng biết!" Vân Kiều nhẹ giọng nói. Dường như bất kỳ yêu cầu nào của nàng, Phó Dư đều đồng ý, hắn nói: "Ta đưa ngươi đi!" Cho dù hiện giờ hắn là nhân vật có quyền thế, nhưng hắn không ra vẻ mình là tướng quân, vẫn thân thiết với chiến hữu như huynh đệ, ngay cả bổng lộc ban thưởng hắn cũng chia cho nhưng huynh đệ có hoàn cảnh khó khăn, không hề có ý định tích nghiệp gia sản. Đứng trước mặt Vân Kiều cũng thế, giống hệt như năm đó. Tuy tuổi hắn không lớn lắm, nhưng về mặt này khiến người khác vô cùng yên tâm. Vào thu, hoa lài khi ngày xuân đã biến mất, phía trên mặt hồ lóng lánh cũng rất ít du khách, tiêu điều hơn trước rất nhiều. Vân Kiều chỉ đến đây hai lần, lần đầu là đến cùng Lật Cô để tưởng nhớ nữ nhi nàng, lần thứ hai là đến an táng cho Lật Cô, còn lần này là đến thắp hương cho nàng. Nhưng Vân Kiều vẫn nhớ rất rõ đường đi, chân nông chân sâu bước trên đồng ruộng. Phó Dư im lặng đi bên người Vân Kiều, không hề nói bất cứ lời nào, nhưng lúc nào cũng để ý đến nàng, thỉnh thoảng hắn đưa tay ra khoảng không phòng hờ, sợ nàng té ngã. Gần đến nơi, Phó Dư xách giỏ tre cho Vân Kiều, đứng đợi ở đó. "Lật Cô, ta đến thăm ngươi đây..." Vân Kiều ngồi xổm xuống, nàng nhổ sạch cỏ dại mọc quanh mồ, sau đó đánh lửa đốt giấy tiền, rồi nhẹ giọng nói: "Lúc trước ta đã từng nói, nhất định sẽ không tha cho những kẻ xấu đã hại ngươi, giờ đây, cuối cùng cũng có thể đòi lại công đạo cho ngươi!" "Chỉ tiếc là, ngày này đến hơi trễ... Ở trên trời, ngươi và Tiểu Đào đoàn tụ với nhau, hẳn sẽ rất vui!" "Qua một đoạn thời gian nữa, ta sẽ rời khỏi hoàng cung, rời xa kinh thành, sau này sợ là không thể đến thăm ngươi được nữa. Lúc trước ngươi đã từng nói, muốn ta hãy vì bản thân mình trước, nói như vậy, nhất định ngươi sẽ vui vì quyết định này của ta..." Sau khi Lật Cô mất, Vân Kiều đưa Thiên Thiên ra ngoài cung, bên cạnh không còn ai có thể tâm sự, tất cả hỷ nộ đều giấu kín trong lòng. Lúc này, cuối cùng đã có chỗ để tâm sự, nàng lải nhải nói một hồi lâu. Cho đến khi giấy tiền cháy hết, nàng mới dừng lại. "Lật Cô, ta đi đây!" Vân Kiều ngửa đầu nhìn đám mây ở phía chân trời, lộ ra nụ cười. *Vân nghĩa là mây, mây sắp được tự do rồi! Khi nàng đứng lên, cẳng chân vừa tê vừa mỏi, suýt nữa đứng không vững. Cũng may Phó Dư kịp thời phát hiện, nhanh chân tiến đến đỡ nàng. "Cảm ơn!" Chân cẳng Vân Kiều chậm chạp lui ra, thuận miệng nói: "Mới chớp mắt đã đến tiết trời này. Một thời gian nữa, hoa quế trong trấn quê ta cũng sẽ nở... Vào cuối thu, hương thơm bay khắp đất trời. Rõ ràng, từ nhỏ đến lớn đã quen thuộc với nó, vậy mà giờ đây nhớ lại, giống như đã trải qua mấy đời. Từ sau khi Phó Dư rời nhà, hắn chỉ mới về nhà vào hôm tiết thanh minh đầu năm, cũng đã nhiều năm không gặp, trong lòng có chút buồn, nhưng ngoài miệng hắn vẫn cười nói: "Ta còn nhớ, cách đây không lâu, ngươi nói là đã học xong cách làm bánh quế hoa, nói là muốn trổ tài cho bọn ta thấy..." Kết quả, thành phẩm thảm hại vô cùng, không màu, không vị, bạn bè trong nhóm đều giải tán, chỉ có hắn lo lắng cho Vân Kiều, nên mới cắn răng động viên nàng, còn ở lại ăn hai khối bánh. Cuối cùng, thân thể khó chịu suốt vài hôm, suýt nữa còn đi thỉnh đại phu. Vân Kiều nhớ đến chuyện xấu hổ của vài năm trước, nàng dở khóc dở cười, nhưng nàng muốn biện minh cho bản thân: "Sau này trù nghệ của ta khá hơn nhiều rồi!" Đặc biệt là sau khi gả cho Bùi Thừa Tư, trù nghệ của nàng đã tiến bộ vượt bậc Nàng đã từng nghiêm túc muốn làm một thê tử tốt, sống thuận hoà với Bùi Thừa Tư, đến bách niên giai lão. Chỉ tiếc, tạo hóa trêu ngươi, đẩy đi đến bước đường này. Phó Dư nhìn nàng thẫn thờ, hắn mơ hồ đoán được chút ít, nhưng hắn không vạch trần, chỉ thuận thế cười: "Nếu sau này có cơ hội, ngươi thử trổ tài một lần, để ta xem có phải là đã tiến bộ hay không?" Vân Kiều lấy lại tinh thần, trêu ghẹo theo: "Không nói đến mùi vị, nhưng sẽ không để ngươi ăn đến mức gọi đại phu!" Gió lạnh xua đi cơn nắng nóng. Phó Dư quay đầu, thoáng nhìn thấy tóc mai của nàng bị gió thổi bay, đầu ngón tay hắn khẽ xoa xoa. . Chỉ là, hắn chưa kịp mở miệng đã mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía xa dồn dập truyền đến, sắc mặt hắn nghiêm lại. Với kinh nghiệm sa trường, hắn đặc biệt nhạy bén với động tĩnh này. Tuy Vân Kiều không phát hiện gì, nhưng thấy sắc mặt Phó Dư thay đổi, nàng cũng ý thức được, bèn hỏi: "Làm sao vậy?" Hỏi xong, nàng nhìn theo ánh mắt Phó Dư, lúc này mới miễn cưỡng thấy một đội nhân mã ở xa tít. Ở loại địa hình này, theo lý mà nói thì sẽ không xuất hiện trận hình thế này. Nhãn lực của Phó Dư tốt hơn Vân Kiều, khi nàng còn đang híp mắt quan sát, thì hắn đã nhìn ra, rồi trầm giọng nhắc nhở: "Là Thánh Thượng!" Vân Kiều thay đổi sắc mặt, nàng kinh ngạc sững sờ tại chỗ. Nàng ngơ ngác nhìn Bùi Thừa Tư ngày càng đến gần, cho đến khi hắn đến trước mặt, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, nâng tay áo che tránh bụi đất. Phó Dư hành lễ, Bùi Thừa Tư làm như không nhìn thấy hắn, xoay người xuống ngựa đến trước mặt Vân Kiều. "A Kiều!" Bùi Thừa Tư nhẹ nhàng thở ra, mặt mày vẫn nghiêm nghị. Hắn đưa tay muốn kéo Vân Kiều, nhưng nàng lại lùi về sau hai bước tránh đi. Ánh mắt hắn sầm xuống: "Lại đây!" Vân Kiều nhìn thấy được hắn không vui, nhưng nàng không quan tâm, xoay người đến xe ngựa cách đó không xa. Đồng tử của Bùi Thừa Tư co lại, hắn im lặng một hồi rồi đi theo sau. Thanh Đại canh giữ bên xe im lặng như ve sầu mùa đông. Sau khi hai người lên xe, nàng ta lập tức đưa mắt về phía Phó Dư cách đó không xa nhờ giúp đỡ. Lần Này, Vân Kiều rời cung hết sức vội vàng, cũng không đến xin chỉ thị của Bùi Thừa Tư trước, bên người không có thị vệ giám sát. Nàng đoán Bùi Thừa Tư sẽ nóng vội, nhưng không ngờ, hắn lại tự mình xuất cung. Nàng không vì vậy mà cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy phiền phức và bất an. Hai người chìm trong bế tắc, cuối cùng Bùi Thừa Tư lên tiếng trước: "Lần sau rời cung, nàng nên thông báo trước với ta một tiếng!" Vân Kiều đè nén cảm xúc bất an trong lòng, cố giữ hoà khí nói: "Ta chỉ muốn đến thăm Lật Cô!" Bùi Thừa Tư dừng một chút rồi nói: "Ta biết!" Khi biết Vân Kiều lén rời cung, Bùi Thừa Tư lập tức hoảng loạn. Vì bản thân hắn biết rõ, nàng an phận ở lại trong cung là vì canh cánh chuyện của Lật Cô, muốn báo thù cho nàng ta. Hiện giờ đại thù đã báo, trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ nàng muốn rời đi. Cho nên lúc này mới tự mình đuổi theo. Cũng may Vân Kiều vẫn còn ở đây, chứ không hoàn toàn bặt vô âm tín, bằng không, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa. "Trong lòng ngươi rõ hơn ai hết," Vân Kiều giương mắt nhìn về phía hắn, khẽ nhíu mày: "Càng giữ ta ở bên cạnh sẽ càng khiến ngươi bị tra tấn nhiều hơn!" "Có nghĩa lý gì sao?" Rất hiếm khi Vân Kiều đề cập rõ chuyện này, Bùi Thừa Tư im lặng một lúc lâu, lúc nàng cho rằng hắn sẽ không đáp lại, thì hắn chậm rãi nói: "Rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi!" Vân Kiều dời tầm mắt, nàng không muốn tranh cãi với hắn, trong lòng thầm nói: "Không bao giờ!" Có một số việc sẽ bất giác thay đổi theo năm tháng, tỷ như tảng băng cứng rắn rồi sẽ có một ngày bị tan chảy. Nhưng tình yêu của nàng và Bùi Thừa Tư không phải bị phong ấn bởi hiểu lầm, mà là bị đổ bỏ đi không thương tiếc, tựa như nước đổ khó hốt.