Kiều Tĩnh An nhận được tiền, nhanh chóng bỏ vào túi, từ trong túi sau lấy một bao tải cho cậu.
Triệu Thêm mở ra vừa nhìn, bên trong bánh pía trứng vàng óng, cậu mỉm cười nước miếng cũng sắp chảy ra rồi. Bánh pía trứng kế bên còn có một bánh hạt dưa nhỏ giòn giòn.
Kiều Tĩnh An mỉm cười nói,"Đây xem như là tặng cho em."
Triệu Thêm vội nói cám ơn,"Chị Tĩnh, lần sau khi nào chị tới?"
Triệu Thêm muốn mua điểm tâm ngon ăn lâu dài, phải ôm chặt chân đầu bếp lớn.
"Xem thời gian của em đi, chị sao cũng được."
"Vây ngày mười tháng sau được không, vẫn là gặp mặt ở đây vào buổi trưa."
Kiều Tĩnh An gật đầu.
Một lần bán hơn hai mươi tệ, tích trữ lâu dài tiếp cũng là thu nhập xa xỉ.
"Chị Tĩnh, đơn vị của chúng em thường phát các loại phiếu, chị có cần gì nói với em, em giúp chị đổi." Việc này đối với cậu mà nói không phải việc phiền phức gì.
Triệu Thêm lấy tư cách một người ăn hàng thâm niên, tạo ra cơ hội cũng phải ôm chặt chân của đầu bếp lớn. Trên đất Đông Bắc, gặp được một đầu bếp thông thạo điểm tâm quả thực là trời xanh rũ lòng thương.
"Còn thật sự có sao, chị muốn tìm một ít phiếu bông vải, càng nhiều càng tốt." Kiều Tĩnh An cũng không lợi dụng cậu, tới lúc đó cô đưa tiền thì được rồi.
"Phiếu bông vải đơn vị chúng em còn thật sự phát nhiều, em về hỏi giúp chị thử, lần sau em đem tới cho chị."
Kiều Tĩnh An gật đầu, hai người cù cưa cù nhằng thời gian cả buổi, đơn vị Triệu Thêm xa, lúc này sắp đi rồi.
Tiễn Triệu Thêm đi, một nhân viên phục vụ thu dọn bàn, lúc này khoảng một giờ, trong tiệm chỉ còn lại một mình Kiều Tĩnh An.
Nhân viên phục vụ thu dọn bàn xong không đi, ngược lại ngồi xuống, nói nhỏ: "Em gái, em còn điểm tâm vàng óng đó vừa nãy không, anh muốn mua của em chút."
Kiều Tĩnh An vẻ mặt hoang mang,"Điểm tâm gì, em đưa chút cho em trai em ăn, nhưng không dám mua bán."
Nhân viên phục vụ nhất quyết không tin, vừa nãy cô ấy đã nhìn thấy thanh niên trẻ đó móc tiền.
"Em yên tâm, chị nhất định không báo cáo việc này. Chị thật sự cần, em trai chị cùng với một cô nương, hai ngày nữa thì tới nhà gặp ba mẹ, em xem đây cũng không có quý giá gì, xin em giúp một chút."
Kiều Tĩnh An giả vờ không biết, nhân viên phục vụ thề thốt thề tuyệt đối không nói bậy.
Nhân viên phục vụ nhìn túi sau lưng một cái, khoá mắt nhướng lên, nhìn thấy trứng gà, thịt heo, đoán trong nhà cô chắc là công nhân, không thiếu tiền, sợ gặp phải chuyện.
"Em gái, toàn gia đình chị cũng là có đơn vị, tuần trước em nghe ngóng, chị kiên quyết không phải người như thế."
Kiều Tĩnh An nhìn cô ấy thực sự đáng tin, nhỏ giọng nói giá cả của cô, giống y như vậy, tám đồng một cái.
Nhân viên phục vụ vừa nãy cũng lén nghe được giá, biết cô không lừa cô ấy.
Mặc dù giá cả mắc chút, vừa cắn cái, đã mua mười lăm cái.
Điểm tâm ngon như vậy, tính tám đồng bỏ ra tặng quà, còn lại người trong nhà vừa đủ mỗi người một cái nếm thử chút món ngon.
Đã nhận tiền, đưa cho cô ấy một túi vải, nhân viên phục vụ mở ra đếm một chút, cẩn thận dè dặt cầm điểm tâm đi rồi, quay lại còn bưng cho cô một ly nước sôi tới.
Kiều Tĩnh An lại ngồi một lúc, xem thời gian cũng xấp xỉ rồi, ra ngoài tới địa điểm tập hợp.
"Tĩnh An, bên này."
Chị dâu Tôn vẫy tay hướng cô, Kiều Tĩnh An tới bên cạnh cô ấy, đặt túi sau lưng bên chân.
"Chị mua đồ gì thế?"
"Cái gì cũng mua một ít, em cũng biết, nhà mới mới chuyển tới, cái gì cũng thiếu."
"Nhưng không phải, chị tới sớm hơn bọn em chút, lúc đó cũng chỉ chia một cái nhà trống lóc, cũng may bộ hậu cần đã cho hai cái nồi nấu, nếu không cả nhà chỉ có thể ngày ngày dùng lọ gốm nấu cháo ăn.
Kiều Tĩnh An gật đầu, nhưng không phải, bây giờ nồi thép lớn cũng không rẻ, còn cần nhiều phiếu công nghiệp, người bình thường cũng không mua nổi nồi thép lớn.
"Bông vải em bắt đầu chuẩn bị chưa, nghe nói mùa đông bên này lạnh, bây giờ chị gom một hồi mới được năm cân phiếu bông vải, người của một gia đình lớn cũng không đủ làm áo bông quần bông."
"Từ từ gom thôi, bây giờ còn có hai ba tháng, kịp mà."