Chương 43 - Đánh nhau 2

Thập Niên 70: Nhật Ký Nuôi Con Của Mẹ Kế

Tây Lương Miêu 25-11-2024 05:37:03

"Nào nào, em suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, sư đoàn của chúng ta có khoảng mười nhà, mỗi nhà có hai ba đứa trẻ đến tuổi đi học, hơn nữa còn có mấy sư đoàn khác nữa mà, vậy là đủ một trường Tiểu học rồi." "Thế mời giáo viên ở đâu tới vậy ạ?" "Chị cũng không biết nữa, sớm nhất thì cũng đầu năm mới tới, lần đầu mở cửa trường học nên bây giờ chị cũng không biết chương trình học thế nào." Chị Tôn lại nghĩ: "Mà có em từng học đại học nè, nếu em muốn tranh thủ làm giáo viên luôn thì chắc chắn không ai có ý kiến gì đâu." Kiều Tĩnh An cười nói: "Em còn ba đứa nhỏ nữa, bận tối mắt tối mũi rồi ạ, em không dám tranh cái chức này đâu." Bây giờ mấy đứa nhỏ đi học cũng không học cái gì rõ ràng cả, chỉ học mấy trích dẫn trong sách thôi. Huống chi, ở trường thường dạy ngữ văn, toán, cô học Tiếng Anh cũng khá tốt. Hơn nữa bây giờ cô còn là người đã có sự nghiệp, vừa bộn rộn chuyện nhà cửa, vừa phải bớt thời gian nướng bánh trong không gian nữa, tập trung kiếm tiền mới là chân lý. Chị Tôn nghe cô nói không muốn đi thì hơi tiếc nuối, cô ấy khuyên cô mấy câu lại thấy cô không đáp lại nên cũng không nói nữa. Sau khi ăn cơm trưa xong, ba đứa nhỏ chạy ra sau núi chơi. Có rất nhiều người đi đến đằng sau núi, không có nguy hiểm gì cả, mấy đứa con nít đều thích ra sau núi chơi, còn có thể tiện tay nhặt vài cây nấm, hái rau dại hoặc tìm được ít củi khô về đốt cũng rất tốt. Người lớn đều không để ý lắm. Hôm nay Kiều Tĩnh An đã hứa rằng nếu bọn nhỏ nhặt được quả óc chó mang về thì sẽ nướng óc chó cho chúng nó. Điều kiện là phải dắt theo đứa thứ ba và không được làm nó khóc. Đứa thứ hai đồng ý ngay tức khắc, ba anh em cầm theo một chiếc rổ lớn rồi cắm đầu cắm cổ chạy. Kiều Tĩnh An đóng cửa xuống núi, cô cầm chìa khóa xe của Hạ Huân lái xe đến đại đội trên ở gần đó. Đi qua một con đường là đến, trước đây cô đã hỏi rõ chị Tôn đường đi rồi. Trong nhà cần phải mua thêm vài cái ghế đẩu về. Với cả cô cũng muốn đi hỏi thăm xem có thể đổi ít cải thảo về, hũ muối chua sắp hết rồi. Hôm nay cô khá là may mắn, mới vừa vào thôn đã thấy ở ven đường có một người đàn ông trung niên đang vác cuốc, chính là một trong những người tặng đồ đạc cho nhà cô, hình như gọi là lão Trương. Lão Trương cũng nhìn thấy Kiều Tĩnh An, anh ta cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, gia đình quân nhân này không hề giống những gia đình khác, phụ nữ cũng biết lái xe, thật không thể tin được. Kiều Tĩnh An dừng xe nói chuyện với anh ta. Nghe cô nói muốn mua mấy cái ghế đẩu thì lão Trương cười ha ha mãi, nói là anh ta đang có sẵn đây, cô thích chọn loại nào tùy cô. Đội của bọn họ đa số đều là thợ mộc, mấy thứ đồ như thế này sẽ phải đem ra bán ở những nơi công cộng, bọn họ có thể kiếm được chút tiền, thêm ít tiền công. Còn những thứ như ghế đẩu này thì không ai thèm quan tâm đến. Thế là Kiều Tĩnh An đến nhà anh ta. Cô mua năm cái ghế đẩu và hai đôi đũa, lúc đi đến cửa lại thấy hai cái bếp lò nhỏ, trông kích cỡ như vậy thì có thể nhóm lửa nấu nước pha trà, dùng trong mùa đông thì tuyệt vời. Nên Kiều Tĩnh An lấy ra năm hào mua một cái bếp lò đất và một chiếc ấm trà gốm. "Anh trai, nhà anh có dư loại rau củ nào đổi được không? Nhà chúng tôi mới chuyển đến hai ngày nay nên trong nhà thiếu rau xanh nấu thức ăn." "Có, sao lại không có chứ, sau nhà chúng tôi có nhiều lắm." Kiều Tĩnh An đứng trước cửa nhà lão Trương đợi một hồi, lão Trương gọi vợ của anh ta đến trao đổi, mua một trăm cân cải thảo và ba mươi cân ớt đỏ. Nhà nào cũng có rất nhiều cải thảo, còn ớt thì bọn họ lấy từ bên nhà hàng xóm. Kiều Tĩnh An thấy gà nuôi trong lồng nhà họ chắc khỏe thì cũng chọn thêm một con gà, mang về nhà nướng thử xem sao. Dù hai bên đều đưa tiền nhưng ngoài miệng vẫn nói là lấy hàng đổi hàng. Lúc đi vào thì không thấy ai cả, lúc đi ra lại gặp phải mấy người của đại đội trên. Thấy nơi mà cô đến, bọn họ cũng đi đến nhà lão Trương tính hỏi thăm xem có chuyện tốt gì mà có xe ô tô đến thế. Khi Kiều Tĩnh An trở lại nơi đóng quân, cậu nhóc giữ cửa gọi cô: "Chị dâu, chị mau về nhà đi, ba đứa nhỏ nhà chị đánh nhau với con nhà đoàn trưởng Vệ đấy." "Được, tôi về liền đây." Cô đạp chân ga, xe phóng vụt đi, từ xa xa đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Kiều Tĩnh An chạy xe đến trước mặt họ rồi phanh xe lại. Một nhóm mấy cô gái và mấy người phụ nữ bị cô làm cho kinh hãi.