Chương 43

Trọng Sinh TN 80: Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Con Chốt Thí

Tam Nguyệt Bất Tri Xuân 11-06-2025 17:12:07

Liễu Vân Sương đương nhiên là không cho cô ta cơ hội giải thích, khàn cả giọng quát: "Cô vẫn biết đó là anh trai của cô sao! Lúc hai người vui vẻ, sao lại không nghĩ tới là anh em chứ. Con cái gần huyết thống, có thể sẽ không tốt, hai người không biết sao?" Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ. Ngay cả Hứa Tri Vi cũng vậy, cả người đều suy sụp. Người cùng họ, không ra ngũ phục, đều là không thể kết hôn. Đây là quy định bất thành văn của thời đại này. "Hệ thống, tôi thật sự là con gái của Hứa Lam Xuân và Hứa Lam Hà sao?" "Xin lỗi, ký chủ, đây là chuyện xảy ra trước khi tôi chọn trúng cô, tôi không dám chắc chắn. Nhưng trước đây, Hứa Lam Xuân đã từng nói, cô là con của cô ta với một người đàn ông thành phố, tôi thấy cũng chưa chắc là giả." "Chị nói bậy, giữa chúng tôi trong sạch, sao lại để cho chị ở đây đổi trắng thay đen!" Hứa Lam Xuân đã tức giận, chuyện hôm nay xảy ra quá mức đột ngột. Cô ta đương nhiên không thể thừa nhận, nếu không thì tiêu đời. "Chính miệng Hứa Lão Nhị thừa nhận, Hứa Tri Vi cũng là từ trong bụng cô chui ra, cái này cô giải thích thế nào?" "Tôi?" Hứa Lam Xuân bị hỏi nghẹn họng, làm sao cô ta biết vừa rồi Hứa Lam Hà nghĩ như thế nào, vậy mà lại nói dối trắng trợn như vậy. "Tôi không sống nữa, chị lại bôi nhọ tôi như vậy!" "Con gái à, đừng vậy..." Bà cụ Hứa bây giờ cũng đã hoàn hồn, vội vàng đi tới kéo cô ta lại. "Mẹ, mẹ cứ để con chết đi, đây là chuyện gì chứ?" "Vậy thì cô chết đi, đừng chỉ nói mà không làm, không ai ngăn cản cô đâu, cho cô một cơ hội để chứng minh bằng cái chết." Liễu Vân Sương xem náo nhiệt mà chẳng ngại chuyện lớn, thấy bà cụ sắp nổi nóng mắng chửi, liền vội lớn tiếng chen vào. "Hừ, chẳng phải cô cảm thấy mọi người sẽ ngăn cản cô nên mới nói như vậy sao! Giả tạo, thật buồn nôn! Có gan thì đi thật đi, chút tâm tư nhỏ đó, ai mà nhìn không ra!" Nói xong, còn cho cô ta một cái liếc mắt. "Tôi chính là không có, Liễu Vân Sương, chị rốt cuộc muốn thế nào?!" Lúc này cô ta đã vô cùng hối hận, tại sao lại để Hứa Lam Hà đi tìm cô. "Cô chết đi, tôi sẽ tin tưởng cô, mọi người cũng đều tin tưởng cô. Nói vài câu không đau không ngứa đã muốn bỏ qua, mắt của quần chúng sáng như tuyết, đừng coi mọi người là kẻ ngốc mà đùa giỡn!" Cô vừa nói như vậy, mọi người thật sự có hứng thú. Đều muốn biết rốt cuộc sự việc là như thế nào, hiện tại ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Hứa Lam Xuân. Cô ta cũng là tiến thoái lưỡng nan, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. "Hừ, tôi biết ngay mà, chẳng qua chỉ là diễn trò thôi! Chẳng trách cô thà làm bà cô già còn hơn lấy chồng, chẳng trách mỗi lần có người mai mối cho cô, Hứa Lam Hà đều chê bai người ta đủ điều!" Liễu Vân Sương đã không còn hùng hổ dọa người như vừa rồi, dưới trạng thái đã hiểu rõ mọi chuyện, mang theo một tia châm chọc. Giống như là bị lừa gạt đã lâu, cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ. Hứa Lam Xuân đương nhiên là không nỡ chết, nếu người khác tới kéo cô ta, vậy dĩ nhiên cũng không thể chứng minh được gì. "Chị, chị đang bịa chuyện! Đây là vì sau khi ly hôn, chị ôm lòng hận thù, muốn lôi kéo tôi và anh hai xuống nước!" Hiện tại cô ta duỗi ngón tay, cũng khàn cả giọng, không còn vẻ yếu đuối như trước. Liễu Vân Sương cong cong khóe môi, không giả vờ được nữa rồi sao? Sau ngày hôm nay, bộ mặt thật của Hứa Lam Xuân sẽ bị tất cả mọi người biết. "Tôi đã rời khỏi nhà các người rồi, nếu không phải cô cứ khăng khăng bảo anh ta đến nhà tôi đòi tiền mua quần áo cho hai mẹ con cô, tôi có thể tới đây không? Tại sao bình thường tôi không tới? Mắt của quần chúng sáng như tuyết, sao có thể để cô ở đây đổi trắng thay đen!" Cô nói năng hùng hồn, đám người vây xem cũng nhớ ra, vừa rồi Hứa Lam Hà là từ nhà họ Liễu chạy tới. Liễu Vân Sương vừa ra khỏi cửa đã hô to, lúc này mới khiến mọi người cùng nhau đi theo. "Các người thật sự quá đáng, ức hiếp mẹ góa con côi nhà người ta, thật mất mặt..." "Đúng vậy, cả nhà là cái thứ gì vậy, tôi khinh!" "Nhà họ Hứa, sau này chúng ta đừng qua lại nữa, chậc chậc..." Những người xung quanh, người nào người nấy đều lên tiếng. Bọn họ cũng không ngờ, sao hướng gió lại thay đổi như vậy. Đều sống trong thôn cả, tội danh khó nghe này mà truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa. Người lớn thì thôi, còn có cháu chắt nữa. "Lão Nhị, em gái, sao hai người có thể làm ra loại chuyện này, thật sự là quá mất mặt!" Hứa Lam Giang cũng bước ra, vẻ mặt đầy thất vọng và trách móc. "Anh cả, anh cũng không tin em sao?"