Chương 44

Trọng Sinh TN 80: Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Con Chốt Thí

Tam Nguyệt Bất Tri Xuân 11-06-2025 17:12:07

Vẻ mặt Hứa Lam Xuân bị thương, ôm chặt ngực, tỏ vẻ đau khổ, không cần phải nói nhiều. "Làm sao anh tin em được, em hai đã tự mình thừa nhận rồi." Đúng vậy, về thân thế của Hứa Tri Vi. Người khác có thể là đang suy đoán, nhưng người nhà họ Hứa, có ai mà không biết cô ta là do Hứa Lam Xuân sinh ra. Hiện tại, Hứa Lam Hà đã nói ra lời kia rồi. Dù có giải thích thế nào cũng đều rất yếu ớt. "Anh cả, em và em gái thật sự trong sạch, haizzz!" Hứa Lam Hà muốn giải thích, nhưng lại không biết nói gì cho phải, lại ngồi xổm xuống. Nhìn xem, chính là cái dáng vẻ người thành thật này. Cũng phải để cho nhà họ Hứa nếm thử mùi vị này, không thể để một mình cô chịu thiệt thòi được! "Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu, thật mất mặt!" Hứa Lam Giang hừ lạnh một tiếng, cũng rất đau đầu với mớ hỗn độn trước mắt này. "Hệ thống, Bây giờ phải làm sao? Tại sao lại thành ra như vậy?" "Không còn cách nào khác, Liễu Vân Sương đã nói ra rồi, còn nói trước mặt nhiều người như vậy, bí mật của hai người không giấu được nữa." "Liễu Vân Sương, bà ta cứ vậy mà không muốn gặp tôi sao?" Nói xong, hai nắm tay siết chặt, vẻ mặt phẫn hận nhìn cô. Liễu Vân Sương có chút cạn lời, nữ chính chỉ có đầu óc vậy thôi sao, đây coi như là đã kết thù rồi? "Hứa Lam Hà, Hứa Lam Xuân, Hứa Tri Vi, hôm nay ba người xúi giục nhau đến nhà tôi đòi tiền, bất kể ba người có chịu bỏ qua hay không. Nhưng có một điều phải nhớ kỹ, là ba người chủ động tới trêu chọc tôi trước! Hơn nữa, tôi cũng biết ba người là loại người gì, nếu sau này nhà chúng tôi có chuyện gì xảy ra, người đầu tiên tôi sẽ nghi ngờ chính là ba người. Hôm nay mọi người đều nhìn thấy, đều làm chứng cho tôi." Liễu Vân Sương kích động, cũng coi như là một lời cảnh cáo. Bây giờ Hứa Tri Vi chắc là hận cô lắm rồi. Cô ta mang theo vầng hào quang của nữ chính, nếu hành động chống lại họ, tình hình sẽ trở nên rất nguy hiểm. Nhất là gần đây cô còn bận rộn, nhất định phải ra ngoài. Ba đứa trẻ ở nhà, làm sao có thể chống lại mấy người không biết xấu hổ này chứ. "Vân Sương, em cũng đừng làm ầm ĩ nữa, chuyện hôm nay cứ vậy đi. Anh đảm bảo với em, nhất định sẽ trông chừng Lão Nhị, không để nó đi quấy rầy em nữa." Hứa Lam Giang luôn có trách nhiệm của một người anh cả. Đặc biệt là sau khi ông cụ Hứa qua đời, em hai nhu nhược, không đỡ dậy nổi. Em trai út thì cứ đi học mãi, suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện vào thành phố làm công nhân. Gia đình này cũng là dựa vào ông ta gánh vác. Còn bà cụ Hứa, cũng chỉ là giỏi bắt nạt người trong nhà thôi. Vào những lúc quan trọng, cái rắm cũng không dám thả, giống như bây giờ. "Được, anh đã nói như vậy, tôi sẽ nể mặt anh. Quản tốt mấy người trong nhà anh đi, đừng gây chuyện với tôi nữa. Còn có lần sau, tôi cũng sẽ không khách khí đâu." Hứa Lam Giang thật sự tin tưởng, lần trước Liễu Vân Sương này đã làm ùm beng lên, nếu thật sự đến công xã, vậy thì người mất mặt vẫn là bọn họ. Chỉ là, bây giờ chuyện của em trai và em gái mới là quan trọng nhất. Nếu như xử lý không tốt, sau này chuyện cưới xin của mấy đứa nhỏ sẽ gặp vấn đề. "Thôi được rồi, vậy em mau về đi, mọi người giải tán đi. Hai người, đi theo tôi vào đây!" Ông ta hô một tiếng, người nhà họ Hứa đều quay về, còn đóng cửa lại. "Vân Sương, đừng giận nữa, chúng ta cũng về thôi." "Được!" Cô cùng những người còn lại đi về, trời đã tối, nhưng mọi người vẫn còn phẫn nộ. Liễu Vân Sương cũng mắng theo, làm ra vẻ bị ức hiếp, bị lừa gạt một cách triệt để. Cuối cùng cũng về đến nhà, chỉ còn lại một mình cô. "Tri Tình, mở cửa nhanh lên, mẹ về rồi!" Nghe thấy giọng nói của cô, ba đứa nhỏ nhanh chóng hành động. Chị cả mở cửa, em trai và em gái nhìn ra ngoài cửa sổ. "Là mẹ về rồi, thật sự là mẹ về rồi!" "Mẹ!" Hứa Tri Tình mở cửa, trực tiếp nhào vào lòng cô. "Mẹ, mẹ không sao chứ?" Cô nhóc vừa khóc vừa nói, chắc là vừa rồi bên kia ồn ào, bên này có thể cũng nghe thấy. Hoặc là bị dáng vẻ cầm dao của cô lúc trước khi đi dọa sợ. "Không sao rồi, đi nào, chúng ta mau vào nhà." "Vâng." Hai mẹ con vào nhà, Liễu Vân Sương ngồi ở đầu giường, hai đứa nhỏ còn lại cũng vây quanh. "Mẹ, bọn họ có làm khó mẹ không?" "Có, chính là muốn tiền của nhà chúng ta. Các con, trong lòng bố các con chỉ có cô út và bà nội thôi. Sau này nhìn thấy anh ta, cũng không cần cho anh ta vào cửa nữa, biết chưa?" "Vâng, con không thích ông ấy, lần trước bà nội đánh con, ông ấy chỉ đứng đó nhìn. Bà nội mắng ông ấy hai câu, ông ấy cũng không dám hó hé gì, sau này con không cho ông ấy tới nhà mình nữa."