Livestream Tinh Tế: Từ Hành Tinh Hoang Thành Đào Nguyên
Ngô Nãi Tiểu Hải Đồn13-07-2025 16:17:34
"Vậy em cảm ơn viện trưởng nhiều ạ!" Hoa Vân cười đáp.
"Không có gì, nếu có chuyện gì thì cứ nhắn cho cô!" Nói xong, Huệ Viên cúp máy.
Ở một góc khác, Nhan Quân Hữu – người vẫn luôn quan sát từ xa – thấy Hoa Vân vừa tắt điện thoại liền bước ra.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" Hoa Vân nhìn cô ấy, hỏi thẳng.
Dạo gần đây, mối quan hệ giữa cô và Nhan Quân Hữu cũng không tệ, nhưng không biết vì sao, nhiều lần Hoa Vân có cảm giác đối phương muốn nói gì đó nhưng lại chần chừ.
Hôm nay... cuối cùng cũng không thể nhịn nữa rồi sao?
Cũng phải, nếu không nói ra ngay, bọn họ sẽ phải rời đi mất.
"Bạn học Hoa Vân, thật ra tôi muốn hỏi... cậu có bán số rau mà cậu trồng không?" Nhan Quân Hữu hỏi với vẻ đầy mong đợi.
"Rau ư?" Hoa Vân nhìn ra những luống rau trong màn đêm."Nhan gia chắc không thiếu kênh mua rau đâu nhỉ?"
Dù rau xanh có khan hiếm đến đâu thì nhà họ Nhan – một thế lực thuộc Quân đoàn 2 – sao có thể thiếu nguồn cung?
'Cửa quyền có rượu thịt thừa, ngoài đường kẻ đói rét khô cằn' - Câu nói này dù ở thời đại nào cũng không sai.
"Chúng tôi có thể trả giá cao để thu mua rau của cậu!" Đây cũng chính là lý do cô ấy bỏ dở việc huấn luyện của quân đoàn để đến Đào Nguyên Tinh.
"Giá cao?" Hoa Vân nhíu mày. Chuyện gì khác thường thì chắc chắn đều có vấn đề!
"Vậy nhà các cậu cần bao nhiêu?" Hoa Vân hỏi.
"Chỉ cần cậu đồng ý bán, cậu có bao nhiêu chúng tôi cũng sẽ mua hết!" Sự sốt sắng của Nhan Quân Hữu cuối cùng cũng lộ rõ, chẳng còn vẻ điềm tĩnh thường ngày nữa.
"Để tôi suy nghĩ đã." Hoa Vân không vội đồng ý hay từ chối.
"Bạn học Hoa Vân, chúng tôi có thể trả gấp 100 lần giá rau bình thường!" Giọng Nhan Quân Hữu đã không còn bình tĩnh, mà còn... mắt cô ấy đã ươn ướt!
"Khoan..." Hoa Vân cảm thấy cả người như muốn nổ tung. Chỉ là chút rau thôi mà? Đến mức một cô gái luôn điềm tĩnh như cô ấy cũng phải khóc sao?!
Hoa Vân lén nhìn quanh một vòng, may mà không có ai. Nếu không... cô thật sự không biết giải thích thế nào!
"Đừng khóc, tôi bán là được chứ gì? Nhưng vốn dĩ tôi đã có kế hoạch phân phối chỗ rau này rồi, có thể số lượng không nhiều đâu." Hoa Vân nói. Ban đầu, cô định bán cho căng-tin của trường, nếu trường không thu mua thì sẽ gửi cho Quế Hương Lâu.
Vốn dĩ cô không ký hợp đồng cung cấp với Khúc gia vì chuỗi nhà hàng của họ chủ yếu kinh doanh các món thịt, không cần quá nhiều rau xanh.
"Chỉ cần cậu bán cho tôi là được, có thể nhanh nhất không?" Lúc này, Nhan Quân Hữu mới kìm lại nước mắt, hỏi tiếp: "Sau này tôi có thể tiếp tục mua từ cậu không?"
Nhìn bộ dạng của cô ấy, Hoa Vân sợ cô ấy lại khóc tiếp, đành bất lực gật đầu: "Được thôi." Cô thật sự không chịu nổi nước mắt của con gái!
Thấy mục đích đã đạt được, Nhan Quân Hữu lập tức nở nụ cười.
Sau đó, cả hai bắt đầu bàn bạc về số lượng và lịch trình cung cấp. Khi nhìn vào điều khoản hợp đồng, Hoa Vân suýt chút nữa cứng họng.
Thời hạn hợp đồng: 500 năm...
Hoa Vân im lặng, ngước nhìn Nhan Quân Hữu – người vẫn còn chút vết đỏ quanh mắt. Người dân tinh tế có tuổi thọ trung bình khoảng 500 năm... đây chẳng khác nào là hợp đồng trọn đời cả!
"Tôi còn chẳng chắc mình có thể trồng suốt 500 năm!"
"Chỉ cần cậu trồng, chúng tôi sẽ mua!" Lúc này, Nhan Quân Hữu thầm trách bản thân vì đã rơi nước mắt. Người nhà họ Nhan thà đổ máu chứ không rơi nước mắt!
Nhưng nhiều năm sau, chính cô ấy lại vô cùng biết ơn vì đã khóc vào lúc này. Nếu không... với độ hot của rau mà Hoa Vân trồng, nhà họ Nhan chắc chắn sẽ không còn suất!
Sau khi Nhan Quân Hữu rời đi, Hoa Vân bước tới một góc tối và kéo mạnh một người ra ngoài.
"Thẩm Vũ Trạch? Sao cậu lại ở đây?" Lúc nãy khi Nhan Quân Hữu khóc, cô đã phát hiện có người trong góc. Vì không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy nên cô không vạch trần ngay.
Cô còn tưởng đó là Kiều Kiều, không ngờ... lại là Thẩm Vũ Trạch!
"Ờm... chị Vân, em... có thể mua một ít rau của chị không?" Thẩm Vũ Trạch chọc chọc ngón tay, ánh mắt đầy mong đợi hỏi.
"Nhà cậu không có rau sao?" Hoa Vân nhướng mày. Cô không rõ lắm về gia cảnh của Thẩm Vũ Trạch.
"Không có!" Thẩm Vũ Trạch đáp chắc nịch, tràn đầy tự tin.
"Cậu muốn mua bao nhiêu?" Hoa Vân hỏi.
Nghĩ đến anh trai cả, rồi lại nhớ đến anh hai, Thẩm Vũ Trạch hít sâu một hơi: "Chị Vân, chị có bao nhiêu, nhà em sẽ mua hết!"
"Không được!" Sắc mặt Hoa Vân sa sầm. Mấy người này là sao vậy? Ai cũng muốn ôm trọn một mình à?
"Vậy... một trăm cân nhé?" Thấy Hoa Vân chuẩn bị từ chối, Thẩm Vũ Trạch lập tức quỳ trượt xuống đất, ôm chặt lấy chân cô: "Năm mươi cân cũng được, không thể ít hơn! Chị Vân, nếu chị không đồng ý, đôi chân em coi như bỏ rồi! Hu hu hu!"
Hoa Vân nhìn cậu ta đầy bất lực: "Cậu không thấy mất mặt sao?"
"Chị Vân là người nhà, trước mặt người nhà thì không có gì gọi là mất mặt cả!" Thẩm Vũ Trạch cười hì hì. Nực cười, cậu ta đã sớm nhận ra rồi, Hoa Vân đối xử đặc biệt tốt với "người nhà", chẳng hạn như Trần Kiều Kiều!
Trong đời này, cậu ta đã từng sợ ai đó, ghét ai đó, nhưng chưa từng ghen tị với ai.
Nhưng sau khi gặp Trần Kiều Kiều, cậu ta bắt đầu ghen tị.
Ngay cả anh trai của cô ấy, Trần Húc Dương, cũng được đối xử tử tế nhờ mối quan hệ đó!
Vậy nên... cậu ta nhất định phải trở thành "người nhà"!
"Ai là người nhà với cậu chứ?" Mặt dày thật đấy!"Thôi được rồi, tôi đồng ý!"
Dù sao cô cũng không ăn hết đống rau này, bán cho ai mà chẳng là bán?
Chỉ là thế này thì lượng rau mà cô định bán cho Học viện sẽ ít đi. Không biết trong tình huống số lượng không nhiều, trường có còn muốn thu mua nữa không.
Sau khi đuổi đi hai kẻ làm phiền, Hoa Vân theo thói quen mở tin nhắn lên xem, thì phát hiện Nhan Quân Hữu vừa nhắn tin cho cô.
Khoan đã... chẳng lẽ lúc nãy mình có nói sai gì sao?
Nghĩ vậy, cô liền mở tin nhắn ra đọc.
Nhan Quân Hữu: "Bạn học Hoa Vân, cậu có thể... quên đi cảnh tôi khóc lúc nãy không?"
Nhìn thấy tin nhắn này, Hoa Vân không nhịn được mà bật cười, liền trả lời: "Hả? Bạn học Nhan đang nói gì vậy?"
"Vân Vân, cậu đang nhắn tin với ai thế?" Đột nhiên, vai Hoa Vân bị ai đó vỗ nhẹ!
"Kiều Kiều?" Nhìn thấy Trần Kiều Kiều, Hoa Vân cảm giác mình sắp bị đau tim đến nơi! Sao ai cũng xuất hiện bất ngờ thế này?
"Cậu cũng muốn mua rau à?" Hoa Vân trêu chọc.
"Hả? Có thể mua được sao?" Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này. Vân Vân thỉnh thoảng đều gửi rau cho cô, kể cả khi cô đến Đào Nguyên Tinh, cô ấy cũng thường nhờ chuyển về cho nhà họ Trần.
"Không... tớ bắt đầu rối rồi!" Hoa Vân lắc đầu.
"Vậy... Nhan Quân Hữu tìm cậu để mua rau à?" Trần Kiều Kiều nhạy bén hỏi. Ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, cô đã cảm thấy chuyện Nhan Quân Hữu đến Đào Nguyên Tinh không bình thường.
Chẳng lẽ chỉ vì muốn ăn đồ ngon? Nhà họ Nhan vốn không phải kiểu người quan tâm đến chuyện ăn uống.
Dĩ nhiên, Trần Kiều Kiều cho rằng lý do họ không quan tâm là vì chưa từng được nếm thử món ngon thật sự. Giờ thì sao? Nhan Quân Hữu chẳng phải vẫn ăn uống vui vẻ mỗi ngày à?
Còn chính cô thì sao? Trước đây uống dung dịch dinh dưỡng cũng không thấy có vấn đề gì. Nhưng bây giờ? Ai thích uống thì uống đi, cô không bao giờ đụng tới nữa!
Hoa Vân gật đầu. Cô cũng cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ. Chẳng lẽ rau của cô có gì đặc biệt?
"Để tớ nhờ anh trai kiểm tra thử!" Trần Kiều Kiều nói. Nếu có gì khác thường, anh trai cô chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Nhưng không ngờ, ngay khi tin nhắn vừa được gửi đi, Trần Húc Dương đã lập tức gọi điện tới!
"Kiều Kiều, nói với Hoa Vân đừng đem số rau đó tặng người khác, cũng đừng tùy tiện bán ra ngoài!" Giọng nói gấp gáp của Trần Húc Dương vang lên!