Chương 44

Mạt Thế: Ẩn Mình Sống Thoải Mái Giữa Rừng Sâu

Hải Biên Đích Bàng Giải 16-04-2025 10:23:23

Chỉ có điều duy nhất không được hoàn hảo lắm là cô phải làm phục vụ cho Tank, từ bỏ đồ ăn đến gắp thức ăn: "Tank, mày ăn chậm lại một chút được không?" Tank cúi đầu cắn một miếng thịt bò dày, không thèm trả lời, hành động rõ ràng là từ chối rất dứt khoát. Nam Mộc Nhiễm thở dài, ngoan ngoãn gắp thêm thức ăn vào bát cho nó. Sau khi no nê, cô và Tank nằm dài trên ghế sofa. Nhìn đoạn kết phim trên màn hình, Nam Mộc Nhiễm có chút tiếc nuối: "Xem xong rồi." Tank chẳng buồn phản ứng, vì đây là lần thứ hai cô xem lại bộ phim này. Nó nghĩ, sao cô không thử đổi phim khác đi? Hiểu ý, Nam Mộc Nhiễm lấy điều khiển chuyển sang phim Thần Thám Địch Nhân Kiệt, rồi vừa xem vừa dùng năng lực tinh thần dọn dẹp bãi chiến trường trên bàn, ném hết rác vào thùng rác trong không gian. Ban đầu, Tank bị khả năng lấy đồ từ không gian của cô làm cho kinh ngạc, nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn quen thuộc với những hành động kỳ lạ này rồi. Thật tiếc, không khí dễ chịu này không kéo dài được bao lâu thì từ cầu thang thoát hiểm vang lên tiếng đập cửa mạnh, nghe qua đã có thể đoán người đập cửa đang rất bực bội. Nam Mộc Nhiễm, đang buồn ngủ, đoán chắc là đám người từng chiếm chỗ trước cửa nhà mình. Cô không muốn bận tâm đến họ, nghĩ rằng cứ để họ gõ một lúc, mệt rồi sẽ tự bỏ đi, nên tiếp tục nằm dài trên ghế sofa. Tiếc là cô đã đánh giá thấp quyết tâm của đối phương. Nửa tiếng trôi qua, tiếng gõ cửa không những không dừng lại mà còn lớn dần, và ngoài hành lang đã có nhiều người đến xem náo nhiệt. Không còn cách nào khác, Nam Mộc Nhiễm đành phải đứng dậy mở cửa. Ngay khi cửa an toàn được mở ra, đám người trong cầu thang sững sờ không nói nên lời. Cô gái đứng ở lối cầu thang, dung mạo xinh đẹp, làn da trắng mịn, mái tóc dài như rong biển buông xuống ngang eo, nổi bật đến chói mắt. Chiếc áo len màu kaki và quần chuối vàng gừng mới tinh, sạch sẽ, thậm chí còn phảng phất chút hương thơm nhẹ. Cô chỉ đứng yên tại đó, không chút cử động, thậm chí có phần lạnh lùng, nhưng như thể đã xua tan mọi u ám xung quanh. "Anh gõ cửa đấy à?" Nam Mộc Nhiễm liếc qua đám người đông đúc trong hành lang, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người đàn ông đứng đầu, người vẫn giữ tư thế gõ cửa. Cô gái bên cạnh người đàn ông theo phản xạ vuốt mái tóc mình, cảm giác thô ráp khiến ánh mắt cô ta thay đổi đột ngột. Cô ta nhìn Nam Mộc Nhiễm với ánh mắt pha lẫn chút ghen tị: "Bạn trai tôi gõ đấy, thì sao? Cô lấy quyền gì mà vứt đồ của chúng tôi?" "Các người chiếm chỗ mà tôi đã mua bằng tiền, tôi làm vậy có gì sai?" Nam Mộc Nhiễm nhìn người phụ nữ, đôi mày đẹp thoáng hiện chút khó chịu. "Dù có là vậy... Tình cảnh bây giờ ai mà không khó khăn. Cô không giúp đỡ thì thôi, lại còn vứt hết những thứ chúng tôi sống nhờ đi. Thật là ác độc quá!" Giọng điệu của cô gái đầy phẫn nộ. Nam Mộc Nhiễm cười lạnh: "Tôi ác độc? Nếu tôi thực sự ác độc, đống đồ của các người giờ đã nằm ngoài kia ngập trong nước rồi, chứ không phải trong hành lang. Các người nên nói tôi nhân từ mới đúng." "Cô nói cái gì thế? Đồ không vứt ra ngoài thật, nhưng cô vứt rác chung với chúng tôi, giờ bẩn không chịu nổi rồi, chúng tôi dùng làm sao được? Nhìn cô thế này, chắc có đồ sạch để đền bù cho chúng tôi chứ?" Ánh mắt người phụ nữ lộ rõ sự thèm muốn những bộ quần áo mới tinh của Nam Mộc Nhiễm, cô ta còn đoán rằng trong nhà cô ấy chắc chắn có nhiều đồ tốt. Không thì tại sao mọi người đều tiều tụy, vàng vọt, mà chỉ mình cô ấy vẫn trắng trẻo, mịn màng, như một con hồ ly quyến rũ. Không rõ mấy thứ cô ta có là do đâu mà có nữa. Những lời của cô gái cũng là suy nghĩ của nhiều người ở đó. Nếu cô ấy có nguồn lương thực, vật dụng, chắc chắn phải báo cho đội bảo an quản lý. Con người ta thường không lo thiếu thốn, mà sợ bất công. Bản thân đang khốn khổ thế này, không chấp nhận được người khác lại sống sung sướng. Đặc biệt là mấy cô gái trẻ tuổi, ánh mắt như muốn xuyên thấu Nam Mộc Nhiễm. Nam Mộc Nhiễm phớt lờ ánh mắt đầy toan tính của đám người xung quanh, chế nhạo nhìn cô gái đối diện: "Đống rác đó vốn là của các người mà? Ở bên cạnh nó lúc trước thì chẳng chê bẩn, giờ tự nhiên lại thành quý giá vậy?" "Đừng nói nhiều nữa, đền đồ cho chúng tôi đi." Cô gái bị chế nhạo khiến cơn giận bùng lên, giọng nói bắt đầu trở nên hung hãn. Bên cạnh, nhiều người cũng bắt đầu lên tiếng. "Mặt mũi xinh xắn thế mà tâm địa lại độc ác nhỉ?" "Cứ phải đền đồ đi." "Phải đấy, chẳng biết sạch sẽ thế kia là ai giúp cho đâu." "Chắc trong nhà chứa thứ gì không đàng hoàng cũng nên?"