Chương 44: Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân (2)

Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Được Chiến Thần Sủng Tận Trời

Sở Ngưng Thất 08-08-2025 13:54:50

Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, sau khi đổi bàn, trong phòng trưng bày sản phẩm mới lại xuất hiện năm món đồ. Một chiếc bàn dài nguyên vẹn, một tấm bình phong thêu tinh xảo, một chiếc vòng ngọc xanh biếc, một đôi hoa tai ngọc cùng màu, và một cây trâm ngọc cùng bộ. Nhìn đống đồ này, Cố Tiểu Khê sững người. Những thứ này vốn được giấu trong chiếc bàn cũ sao? Rõ ràng lúc nãy cô đã mở ngăn kéo ra xem, bên trong trống trơn! Vậy rốt cuộc chúng được giấu ở đâu? Chân bàn sao? Nhưng còn tấm bình phong thì sao đây? Cố Tiểu Khê ngơ ngác lấy chiếc bàn dài từ phòng trưng bày sản phẩm mới ra, di chuyển một chút rồi đặt nó cạnh tủ quần áo. Để chiếc bàn không quá lạc lõng, cô cắt một mảnh vải có màu giống rèm cửa rồi phủ lên mặt bàn. Nhìn chiếc tủ quần áo cũ, cô cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định ném nó vào kho chứa đồ cũ. Ngay giây tiếp theo, cô phát hiện trong phòng trưng bày sản phẩm mới xuất hiện một chiếc tủ quần áo, và chỉ có duy nhất một cái. Cố Tiểu Khê thầm nghĩ, có lẽ những món trang sức từng xuất hiện trong ngăn kéo bàn dài trước đây là do ai đó đã giấu vào. Thời buổi này khá loạn, những người có những thứ đó thường trở thành mục tiêu nhắm đến, mà tủ quần áo hay đồ nội thất lại là nơi giấu đồ mà ai cũng nghĩ đến. Suy nghĩ một lúc, cô lấy quần áo của mình ra, xếp gọn gàng vào trong tủ, sau đó lại gấp và đặt mấy bộ quần áo ít ỏi của Lục Kiến Sâm vào cùng. Đúng lúc này, Lục Kiến Sâm đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy sự thay đổi trong phòng, ánh mắt anh thoáng qua một tia dịu dàng. Khi thấy quần áo của hai người đặt cạnh nhau, trong lòng anh bất giác dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Anh bước tới, nhẹ giọng nói: "Đi ăn cơm thôi!" Giọng nói của anh hơi khàn, nhưng lại vô cùng ấm áp. Cố Tiểu Khê không kìm được mà ngước lên nhìn anh một cái. Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ, Lục Kiến Sâm không nhịn được mà xoa nhẹ đầu cô: "Sau này, mấy việc như treo rèm, thay bóng đèn hay bất cứ việc nặng nào trong nhà, đợi anh về làm, biết chưa?" Cố Tiểu Khê chớp nhẹ mắt, khóe môi hơi cong lên: "Vậy lần sau sẽ để anh làm hết nhé." "Được!" Lục Kiến Sâm đáp rất nghiêm túc, giọng điệu cũng vô cùng tự nhiên. Đứng ngoài nghe lén, Cố Đại Xuyên nghe thấy câu trả lời của Lục Kiến Sâm thì trong lòng vui ra mặt. Việc nặng, cứ để cho Lục Diêm Vương làm đi! Lý Khôn đứng bên cạnh thì lén cười, cậu ta thật không ngờ vị doanh trưởng lúc nào cũng lạnh lùng, huấn luyện binh sĩ thì như Diêm Vương dưới địa ngục, lại có thể dịu dàng đến vậy với cô vợ nhỏ của mình. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà? Đang mải suy nghĩ thì thấy doanh trưởng nhà mình bước ra. Cậu ta lập tức thu lại nụ cười, đứng thẳng người.