Trọng Sinh Về Thập Niên 70: Được Chiến Thần Sủng Tận Trời
Sở Ngưng Thất08-08-2025 13:54:52
Những người khác cũng giả vờ như không nghe thấy gì, chỉ im lặng chờ doanh trưởng và chị dâu ngồi vào bàn.
Cố Tiểu Khê nhìn mấy món ăn trên bàn, ngoài lạp xưởng, cá viên, cá chiên và thịt băm sốt cay mà nhà mang đến, còn có cả canh sườn và một đĩa trứng xào cà chua, không khỏi có chút bất ngờ.
"Sao lại có cả sườn và cà chua thế?"
"Anh đi xin ở bếp Bộ hậu cần đấy. Em gái, em ăn nhiều một chút!" Cố Đại Xuyên còn chưa ăn miếng nào, đã vội gắp thức ăn cho em gái.
Cố Tiểu Khê vội nói: "Mọi người cũng ăn đi chứ."
Lục Kiến Sâm cũng không nói gì, lặng lẽ gắp đồ ăn cho cô, còn riêng múc cho cô một bát canh sườn.
Bữa cơm mới ăn được một nửa, bỗng có tiếng khóc vọng đến từ bên ngoài.
Cố Tiểu Khê không phải người thích hóng chuyện nên cũng chẳng để tâm.
Những người khác thấy Lục Kiến Sâm không có phản ứng gì, cũng không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ ăn cơm.
Nhưng chẳng mấy chốc, tiếng khóc bên ngoài càng lớn hơn, xen lẫn những lời khuyên can của một vài người.
Lục Kiến Sâm nhíu mày, liếc ra ngoài, Lý Khôn nhanh chân chạy ra xem tình hình.
Chưa đầy hai phút sau, Lý Khôn đã quay lại báo cáo.
"Doanh trưởng, là vợ doanh trưởng Tiêu đánh em gái anh ta trong bệnh viện, bây giờ cô ấy về thu dọn đồ đạc để về nhà, vợ chính ủy và mấy người trong viện đang khuyên can."
Lục Kiến Sâm khẽ gật đầu: "Tiếp tục ăn đi."
Cố Tiểu Khê cũng cảm thấy mình không nên quan tâm đến chuyện này, liền cúi đầu tập trung ăn cơm.
Nhưng tiếng khóc bên ngoài vẫn dai dẳng không dứt, nghe thôi cũng đủ thấy người đó uất ức đến mức nào.
Sau bữa cơm, Cố Đại Xuyên cùng mấy chiến sĩ dọn bàn, rửa chén.
Lục Kiến Sâm dặn dò vợ: "Anh đi gặp lãnh đạo báo cáo lại, lát nữa sẽ về. Trong bếp có nước nóng, em có thể rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm."
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Vâng, anh đi đi!"
Nhìn bóng lưng Lục Kiến Sâm rời đi, cô vào bếp dọn dẹp một chút.
Lúc này cô mới phát hiện ra, đồ dùng trong bếp khá đầy đủ, từ nồi niêu bát đũa đều có cả, ngoài chiếc nồi nhỏ do dì tặng, trên bếp đất còn có một chiếc nồi gang lớn.
Chậu rửa mặt có hai cái mới tinh, khăn mặt mới cũng có, có lẽ vì không có chỗ tắm nên trong nhà còn chuẩn bị hai chiếc xô nước mới.
Nếu nói chuyện tắm rửa có thể tạm bợ được trong phòng, thì đi vệ sinh lại là vấn đề khó giải quyết hơn.
Nhà không có nhà vệ sinh, cô chỉ đành đóng cửa đi ra nhà vệ sinh công cộng.
Nhưng vừa đi được một đoạn, từ phía sau gốc cây lớn bên phải bỗng lao ra một cái bóng đen, thô bạo đẩy cô ngã xuống đất.
Cơn đau dữ dội ập đến, khiến Cố Tiểu Khê đau đến mức không thốt nên lời.
Đúng lúc đó, một người vợ lính bên cạnh vừa bước ra đổ nước rửa chân, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này. Cô ấy sững người trong giây lát, rồi lập tức hét lớn: "Có ai không... Mau cứu người."
Bóng đen kia bị tiếng hét làm giật mình, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng vợ lính kia cũng không phải dạng vừa, lập tức hét toáng lên: "Mau bắt cô ta lại, có người đánh người đây!"
Một tiếng hét này làm náo động cả khu gia đình quân đội, các cánh cửa lần lượt mở ra, những người phản ứng nhanh đã kịp chặn kẻ chạy trốn.
Những vợ lính ở gần nhanh chóng chạy đến đỡ Cố Tiểu Khê dậy: "Cô có sao không?"
Có người tinh mắt nhận ra cô, vội vàng nói: "Đây là vợ doanh trưởng Lục, vừa mới đến hôm nay. Chiều nay tôi còn thấy cô ấy từ cửa sổ lúc nấu ăn mà."
"A! Cô ấy chảy máu rồi!"
"Mau, mau! Mau đi báo doanh trưởng Lục!"
Đúng lúc mọi người chạy đi báo tin, từ xa bỗng có một bóng dáng cao lớn lao tới như cơn gió.
Mọi người vô thức dạt sang hai bên, nhìn Lục Kiến Sâm, toàn thân tỏa ra sát khí đáng sợ, bế cô gái nhỏ dưới đất lên rồi lao thẳng về phía phòng y tế.