Chương 45: Cứng Rắn Lên (2)

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực [Thập Niên 90]

Tuyết Đào Tửu Tửu 28-06-2025 13:31:01

Dì Trương cạn lời nói: "Trọng điểm là ở đây sao? Đám nhà quê mấy người sao lại không hiểu tiếng người vậy? Bây giờ đứng đây không chịu đi. Sao, có nhà đẹp không ở, không lẽ cô thật sự muốn về thôn à?" Vốn dĩ Tú Phân còn đang do dự. Nhưng thái độ của dì Trương đã khiến Tú Phân hoàn toàn buồn lòng. Từ khi vào cửa, họ chạm vào hoa, dì Trương nói hoa được nhập khẩu từ nước ngoài. Đạp lên phù điêu, dì Trương nói phù điêu rất đắt. Trong ba người, giọng dì Trương là lớn nhất, Tú Phân nói rất nhỏ, càng không cần phải nói đến Thẩm Huệ Huệ, nhìn con bé sợ hãi thế nào đi! Dì Trương lại nói họ làm ồn đến người khác. Không được chạm, không được đi, ngay cả nói chuyện cũng không được. Đây đâu phải là nhà của họ, chỉ sợ vào cung cũng chưa nghiêm khắc bằng. Mới vào cửa đã như vậy, ngay cả người giúp việc cũng có thể lên mặt với họ, cuộc sống sau này biết sống sao đây? Nếu chỉ có mình Tú Phân thì bà có thể vì sinh tồn mà nhẫn nhịn, nhưng bên cạnh bà còn có một đứa trẻ. Bà đâu thể để Huệ Huệ ở cùng bà mà phải sống một cuộc sống còn không bằng người giúp việc ở đây được? Số bà khổ, người khác nói bà thế nào thì bà đều có thể chấp nhận. Nhưng Huệ Huệ trời sinh yếu ớt, nhiều người đều cho rằng con bé không sống nổi, con bé vẫn kiên cường lớn lên. Ngay cả ông trời cũng không thể mang con bé đi. Con của bà đã cố gắng sống như vậy, rõ ràng là người có phúc nhất, dựa vào cái gì phải bị một người lạ vừa gặp chỉ thẳng vào mặt mà chửi rủa? "Tôi biết bà không chào đón chúng tôi, không hy vọng chúng tôi ở lại đây..." Tú Phân nói: "Không phải Huệ Huệ không có phúc mà là Tú Phân tôi không có phúc, không có tư cách ở trong căn nhà thế này." Tú Phân nói, sau đó cúi đầu bảo Thẩm Huệ Huệ: "Huệ Huệ, mẹ nghe lời con. Chúng ta rời khỏi đây, đến nơi khác." Nói xong, Tú Phân nắm tay Thẩm Huệ Huệ quay người rời đi. Dì Trương không ngờ Tú Phân nói đi là đi, đang định đuổi theo ngăn lại. Nhưng khi nhìn thấy cánh cửa lớn, bà ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên lập tức dừng bước, cười lạnh nhìn bóng lưng Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ. Nghĩ kỹ lại, những năm qua có hạng người gì mà bà ta chưa từng thấy chứ. Nhất là loại người nhà quê thế này, bà ta hiểu rõ hơn ai hết. Đúng là "rừng thiêng nước độc sinh ra kẻ ác", câu đó đang nói đến loại người như Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ.