Chương 47
Lạt mềm buộc chặt.
Ngay trong đêm ấy, tại thư phòng của Lưu Lăng. Triệu Đại bẩm với Lưu Lăng: - Vương gia, hai ngày nay người của chúng ta đã tra được một số tin tức hữu dụng.
Lưu Lăng nói: - Hả? Nói qua một chút đi.
Triệu Đại nói: - Có vài người mấy ngày hôm trước nửa đêm lặng lẽ ra khỏi thành, khi leo từ tường thành xuống thì bị Ảnh vệ phát hiện. Ảnh vệ đã lén đi theo, sau khi đi được khoảng hai mươi dặm đã bắt được một tên lạc đàn. Vì nhân số Ảnh vệ đi theo theo dõi có hạn, không thể nào bắt được tất cả. Nhưng những người này khá thông minh, sau khi bắt được một tên lập tức lui về chỉ để lại hai Ảnh vệ đi theo mấy người kia, hôm nay có tin tức truyền về báo rằng mấy người kia đã tới Đại Đồng.
Lưu Lăng nhíu mày hỏi: - Là người nào?
Triệu Đại tán thưởng nói: - Người bị Ảnh vệ bắt là một tên kiên cường, đến bây giờ đã qua vài ngày rồi mà vẫn không chịu khai. Thuộc hạ vốn nghĩ chờ hắn nhả ra chút tin tức hữu dụng sau đó mới bẩm báo cho Vương gia, nhưng cho dù đã dùng chút thủ đoạn hắn ta vẫn không chịu hé nửa lời.
Nghe Triệu Đại nói xong, phản ứng đầu tiên của Lưu Lăng là liên tưởng đến băng đảng ngầm?
- Ảnh vệ bắt đầu theo dõi từ đâu? Những người đó đi ra từ nơi nào?
Lưu Lăng hỏi.
Triệu Đại nói: - Thân thủ của mấy người kia đều rất tốt, nếu không phải do lúc bám vào tường thành đi xuống bị Ảnh vệ đi qua nhìn thấy, thì chắc sẽ không phát hiện được bọn họ, cho nên cũng không biết được bọn họ đi ra từ đâu. Nhưng...
Triệu Đại dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Cùng ngày Vương gia ngài gặp chuyện, Hình bộ Thượng Thư Tư Mã Luật dường như cũng bị ám sát. Chuyện này ông ta không công bố ra ngoài nhưng Ảnh vệ tra xét biết được cánh tay trái của Tư Mã Luật hẳn là bị thương không nhẹ. Có khả năng mấy tên vượt thành Thái Nguyên vào ban đêm kia có lẽ có liên quan tới sự việc của Tư Mã Luật.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Tên thích khách kia giờ ở đâu?
Triệu Đại nói: - Đã bố trí ổn thỏa, giấu ở một nơi rất bí ẩn, chỉ cần Vương gia lên tiếng, thuộc hạ sẽ lập tức mang hắn ta tới.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Đi, dẫn ta tới gặp tên ương ngạnh kia.
Lưu Lăng vừa đi vừa cân nhắc trong lòng, trên kịch truyền hình có hướng dẫn làm sao để đối phó với những tên ương bướng này đây? Ghế tra tấn, nước tiêu nóng? Thời đại này cây ớt còn chưa xuất hiện, không có cách nào chế tạo nước tiêu nóng. Đến thế kỷ thứ 16 cây ớt mới du nhập vào Trung Quốc dưới dạng cây cảnh, đến lúc người ta phát hiện thứ này còn có thể dùng để tra tấn kẻ địch thì thời điểm càng xa hơn nữa.
Ghế tra tấn? Vật đó là vật mà đảng phái phản động Quốc Dân đảng sử dụng, ta là từ quốc gia xã hội chủ nghĩa khoa học xuyên việt đến nên không rõ cách sử dụng.
Bàn nung nóng đỏ? Kẹp? Rút móng tay? Bơm nước vào trực tràng?
Lưu Lăng rùng mình một cái, trong lòng tự nhủ kịch truyền hình quả nhiên có thể hại chết người.
Người bị bắt kia đã được chuyển đến hậu viện trong vương phủ của Lưu Lăng qua đường mật đạo, đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ. Căn phòng này đã từng là nơi dưỡng thương của Triệu Đại, bây giờ lại được sử dụng như một nhà tù. Trên cả đoạn đường Lưu Lăng cũng không hạ được quyết tâm ác độc dùng hình tra khảo, nếu người kia là loại tội ác tày trời thì dựa vào tính cách của Lưu Lăng dùng đại hình cũng không phải là chuyện không thể. Nhưng người này vẫn chưa thể nhận biết là tốt hay xấu, nếu thật là người ám sát Tư Mã Luật, Lưu Lăng thật sự không thể dùng hình.
Vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng Lưu Lăng vẫn quyết định xem xét tình huống trước rồi nói sau. Cùng lắm thì dùng đến mỹ nhân kế, tuy nhiên ứng cử viên để hiến thân cũng thật khó tìm, hai người Triệu Nhị và Hoa Tam Lang chắc hẳn cũng không hợp khẩu vị người kia.
Vừa nghĩ tới mỹ nhân kế, Lưu Lăng lại nhớ tới một truyện cười nghe từ kiếp trước. Truyện kia đã được nghe từ lâu nhưng mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy buồn cười. Chuyện rằng có một người bị bắt ngày 27 tháng 9 năm 1949. ngày đầu tiên phái phản động dùng đại hình bức cung, y không khuất phục. Ngày hôm sau cho y rất nhiều rất nhiều tiền, y vẫn không đầu hàng. Ngày thứ ba dùng mỹ nhân kế với y, y lập tức quy hàng. Ngày thứ tư, không làm gì cả, y tự khai.
Nghĩ đến đó Lưu Lăng không kìm nổi mỉm cười, Triệu Đại kinh ngạc liếc nhìn Lưu Lăng, không rõ tại vì sao Vương gia lại vô duyên vô cớ cười rộ lên như thế.
Đến trước cửa phòng, Triệu Đại đẩy cửa đi vào. Trong phòng ánh đèn rất tối, trong ánh sáng mờ ảo từ ngọn nến có thể nhìn thấy bóng dáng vài người đang đứng trong phòng. Ở cạnh tường có một người bị trói chặt vào cột, người nọ đang cởi trần, Lưu Lăng nhìn kỹ cũng không phát hiện ra trên người gã có chút thương tích nào.
Không phải Triệu Đại nói đã vận dụng một số thủ đoạn hay sao? Tại sao một vết thương cũng không có?
Mang theo nghi vấn, Lưu Lăng bước vào phòng. Ảnh vệ thấy Lưu Lăng lập tức thi lễ, Lưu Lăng khoát tay áo, sai người lấy một cái ghế đặt cách người bị trói kia không xa, ngồi xuống.
Khi Lưu Lăng vừa bước vào cửa, người nọ giương mắt lên nhìn hắn một cái, lập tức hừ lạnh một tiếng, lại nhắm hai mắt lại. Loại khí khái thấy chết không sờn này Lưu Lăng đã thấy trong không dưới ba mươi bộ phim đã từng xem, cảnh tượng này quả thực khiến cho Lưu Lăng tưởng như hắn được trở về những năm 1949 vậy.
Cảnh tượng quen thuộc như vậy, Lưu Lăng thật xúc động muốn đến kéo tay của người kia mà nói:
- Đồng chí! Ta tới giải cứu ngươi!
- Có khai gì không?
Lưu Lăng ngồi trên ghế, chân bắt chéo quét mắt nhìn người nọ, hỏi:
Một Ảnh vệ mặc đồ đen, khoác áo choàng màu tím, trên ngực thêu một ngọn lửa đỏ hồng khom người nói: - Hắn ta không hề nói gì cả, từ lúc bắt được đến giờ, trừ khi đói bụng mở miệng xin đồ ăn ra thì chưa nói điều gì khác cả.
Lưu Lăng gật gật đầu, sau khi suy nghĩ một chút liền nói: - Các ngươi đều đi ra ngoài đi.
Đám người Triệu Đại kinh ngạc, dường như không tin vào tai mình, nhìn Lưu Lăng. Lưu Lăng khoát tay nói: - Một mình ta tra hỏi, các ngươi chờ ở ngoài.
Triệu Đại không yên lòng nói: - Chủ nhân, hay là thuộc hạ cũng lưu lại đây, người này thân thủ vô cùng tốt, nếu chẳng may...
Lưu Lăng nói: - Không sao, ta cũng không phải loại dễ bắt nạt, đi ra ngoài đi.
Triệu Đại bất đắc dĩ, sau khi sai người cột thêm hai sợi dây thừng vào trên người người nọ mới lui ra ngoài. Người nọ thấy lại bị cột thêm hai sợi dây thừng thì khẽ nhếch miệng, cười lạnh. Lưu Lăng thấy vẻ quả quyết trong ánh mắt của gã, còn có sự khinh bỉ với đám người Triệu Đại.
Chờ bọn Triệu Đại đi ra ngoài, Lưu Lăng đứng lên tiến lại gần, đánh giá người nọ từ trên xuống dưới một lượt, sau đó khẽ cười, vẻ mặt rất thoải mái đi quanh người nọ một vòng rồi đứng đối diện người nọ, hỏi: - Ngươi biết ta là ai không?
Người nọ ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng một cái rồi lập tức nhắm mắt lại.
Lưu Lăng cười không thèm để ý. Hắn ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu, nước trà cũng đã nguội, người nọ đợi đã lâu mà không thấy Lưu Lăng có động tác gì, tò mò mở mắt nhìn Lưu Lăng. Chỉ thấy người nam nhân trẻ tuổi đang tựa trên ghế kia không ngờ đã ngủ rồi!
Người nọ cau mày, nhìn chằm chằm Lưu Lăng rất lâu.
Một lát sau, dường như Lưu Lăng mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ, mở mắt ra nhìn, thấy người kia đang nhìn mình, mỉm cười đứng lên duỗi lưng mỏi cho đỡ mỏi.
- Ngươi là một thuộc hạ tốt, chủ nhân của ngươi có ngươi trợ giúp là vận may của hắn.
Lưu Lăng nói một câu, gật đầu với người kia một cái rồi xoay người đi ra ngoài, khi tới cửa, Lưu Lăng gọi Triệu Đại vào nói: - Thả hắn đi đi, thả ra từ cửa sau. Nếu hắn còn muốn ra khỏi thành thì ngươi an bài nhân thủ đưa hắn đi.
Triệu Đại ngây ra một lúc, rồi như hiểu ra được cái gì đó, gật đầu nói: - Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.
Lưu Lăng xoay người nói với người kia: - Nếu ngươi trở về gặp chủ nhân của ngươi thì nhắn với hắn lần sau làm việc không được lỗ mãng như vậy nữa. Đối thủ không đơn giản như các người tưởng đâu, rất nhiều việc đều phải tính trước làm sau. Bằng không vạn nhất sẩy tay, đến lúc đó chịu liên lụy sẽ không chỉ là chuyện của một hai người các ngươi. Nếu chủ nhân của ngươi bởi vì chuyện này mà gặp nạn thì ta cũng chịu tổn thất lớn.
Lưu Lăng nói: - Ngươi bị người của ta giam cầm là vận may của ngươi. Nhớ kỹ tốt nhất trong vòng nửa năm không được quay lại Thái Nguyên. Ta sẽ nhắc nhở chủ nhân của ngươi một tiếng, báo cho hắn biết các ngươi đã đến Đại Đồng an toàn!
Nói xong Lưu Lăng cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
Người nọ chấn động trong lòng! Vì sao người trẻ tuổi trước mặt lại biết nhiều như vậy!
- Ngươi đợi một chút!
Người nọ không kìm nổi mở miệng kêu lên.
Lưu Lăng dừng lại, lắc lắc đầu, tiếp tục bước đi ra ngoài. Hắn vừa đi vừa nói với Triệu Đại: - Ngày mai ta muốn đi tới đường Dương Bình một chuyến, ngươi chuẩn bị trước xe ngựa đi.
Triệu Đại không thể che giấu được vẻ tôn kính và sùng bái trong ánh mắt, chiêu lạt mềm buộc chặt này của Lưu Lăng quả thực đã vận dụng đến mức lô hỏa thuần thanh!
- Ngươi biết đại nhân nhà ta? Rốt cuộc ngươi là ai?
Người nọ thấy Lưu Lăng vẫn không ngừng bước, sắp bước ra khỏi sân, hắn kìm nén không được sự tò mò trong lòng, lớn tiếng hỏi.
Lưu Lăng vừa đi vừa nói chuyện: - Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là đối với các ngươi ta là bạn không phải là địch.
Người nọ vội vàng nói:
- Làm sao ngươi biết chúng ta muốn đến Đại Đồng. Chẳng lẽ ngươi thật sự quen biết đại nhân nhà ta?
Khóe miệng Lưu Lăng vẽ ra một nụ cười, bước chân vẫn không ngừng, đi khuất khỏi tầm mắt.
Kỳ thật chiêu này của Lưu Lăng cực kỳ đơn giản, dùng số tin tức ít ỏi có trong tay để lừa gạt người kia, lại làm bộ hoàn toàn không để ý đến gã, giống như Lưu Lăng đã biết rõ vị chủ nhân đứng sau lưng người kia. Kỳ thực thông tin trong lời nói của Lưu Lăng không phải là cái gì đó quá quan trọng mà hoàn toàn là vì trong vài giờ qua người kia đã buông lỏng cảnh giác.
Đi Đại Đồng, tin tức này do Ảnh vệ theo dõi mấy người kia lấy được, mà những lời khác của Lưu Lăng nói ra chỉ là để làm vẻ, không có bất cứ thông tin hữu ích gì khác.
- Nếu ngươi trở về gặp chủ nhân của ngươi thì nhắn với hắn lần sau làm việc không được lỗ mãng như vậy nữa. Đối thủ không đơn giản như các người tưởng đâu, rất nhiều việc đều phải tính trước làm sau. Bằng không vạn nhất sẩy tay, đến lúc đó chịu liên lụy sẽ không chỉ là chuyện của một hai người các ngươi. Nếu chủ nhân của ngươi bởi vì chuyện này mà gặp nạn thì ta cũng chịu tổn thất lớn.
Câu này cơ bản không có một chút ý nghĩa thực tế nào, nhưng lại khiến cho người kia bắt đầu dao động. Ngay sau đó, Lưu Lăng cố ý bảo ngày mai muốn đi đến đường Dương Bình một chuyến. Cái này kỳ thật cũng không tính là cao minh, phải biết rằng quan viên của Bắc Hán quốc ở trong thành thì có tới bảy tám phần mười là cư ngụ tại đường Dương Bình, bao gồm cả Hình bộ Thượng thư Tư Mã Luật, Hình bộ Thị Lang Bùi Hạo. Nghe người nọ hai lần buột miệng nói đại nhân nhà ta nên Lưu Lăng đã tận dụng điểm này.
Rõ ràng là lừa đảo, lợi dụng vẻn vẹn có một vài tin tức mà làm cho đối phương nghĩ là mình đã nắm rõ toàn bộ sự tình.
Lưu Lăng đi trước, Triệu Đại nhắm mắt theo đuôi phía sau.
- Vương gia, thật sự thả hắn đi sao?
Ngay trước mặt người nọ Triệu Đại gọi Lưu Lăng là chủ nhân, hiện giờ đã không cần phải kiêng dè gì nữa vì thế nên đổi thành Vương gia.
Lưu Lăng cười nói: - Thả, đương nhiên là muốn thả, tuy nhiên phải chờ cho hắn nói ra tất cả những điều nên nói rồi mới thả.
Bỗng chợt nhớ tới một chuyện, Lưu Lăng liền hỏi Triệu Đại: - Ngươi không phải nói rằng đã vận dụng một ít thủ đoạn với hắn sao? Sao ta không nhìn thấy vết thương nào trên người hắn cả?
Triệu Đại ngượng ngùng cười nói: - Thuộc hạ vẫn không thể phân biệt ra được người này là thiện hay ác cho nên không động thủ đánh hắn. Thuộc hạ nói là thủ đoạn phi thường vì... thật sự là thủ đoạn đặc biệt khác thường.
Lưu Lăng dừng bước, nói: - Rốt cuộc là cái gì?
Triệu Đại ngượng ngùng nói: - Thủ đoạn phi thường chính là. . . chọc vào nách, dùng cây cỏ đâm vào mũi, dùng bàn chải khều lòng bàn chân, sau đó thoa mật đường lên bộ ngực rồi để một con mèo lên liếm...
Lưu Lăng sửng sốt, trong lòng tự nhủ quả nhiên rất là phi thường!
Trong lúc nói chuyện, Lưu Lăng và Triệu Đại đã đến cửa hậu viện, lúc này một Ảnh vệ từ phía sau chạy tới, ôm quyền quỳ xuống đất nói: - Vương gia! Người kia nói có chuyện muốn nói với ngài!
Lưu Lăng nghe xong cười ha hả nói: - Dẫn hắn đến thư phòng của ta.