Chương 48: Anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Kỵ Trứ Miêu Đích Tiểu Ngư Càn13-06-2025 20:36:28
Mãi đến lúc này, Khương Vũ Thành mới ý thức được rằng mình vừa phạm sai lầm.
Ông vội vươn tay ngăn cô lại: "Hủ Hủ, nếu con có gì ấm ức thì có thể nói ra, đừng..."
Đừng hành động bốc đồng.
Nhưng Quan Hủ Hủ chỉ lặng lẽ nhìn ông, trong mắt là sự bình thản tột cùng.
"Con không có ấm ức gì cả."
Cô chỉ là... buông bỏ mà thôi.
Quan Hủ Hủ luôn biết rằng mình không có duyên sâu đậm với gia đình. với tình thân.
Mười tám năm qua, những thứ cô chưa từng có được ở nhà họ Quan, sao cô dám hy vọng sẽ có ở nhà họ Khương được chứ?
Có lẽ Khương Hoài thực sự muốn chấp nhận cô, nhưng nhà họ Khương không phải chỉ có một mình anh ấy.
Nếu không thể hòa hợp thì cứ dứt khoát rời đi thôi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích của nhà họ Quan, từ nay về sau, cô sẽ sống theo ý mình, tự do tự tại.
Quan Hủ Hủ ôm con cáo nhỏ, cô vòng qua Khương Vũ Thành, đi một cách dứt khoát không hề quay đầu lại.
"Chị ta... gây họa xong rồi bỏ đi, cũng quá vô trách nhiệm rồi đấy?"
Khương Tố thấy cô nói đi là đi thật, không nhịn được mà lẩm bẩm. Nhưng vừa dứt lời, Khương Vũ Đồng đã đập một phát vào đầu cậu ta.
"Liên quan gì đến con? Suốt ngày lắm lời, còn không im miệng ngay!"
Bị bố ruột trấn áp bằng vũ lực, Khương Tố cuối cùng cũng ngoan ngoãn im lặng.
Từ nãy đến giờ, Khương Hoài vẫn không nói gì. Mãi đến lúc này, anh ấy mới nhấc chân đuổi theo.
Quan Hủ Hủ ngỡ rằng anh sẽ giữ cô lại, nhưng không ngờ Khương Hoài lại quay sang dặn quản gia sắp xếp xe đưa cô đi.
Anh ấy nhìn cô, gương mặt tuấn tú mang theo nét dịu dàng độc nhất của mình.
"Em làm đúng lắm."
Quan Hủ Hủ: ??
"Em vừa về nhà, nếu cứ nhẫn nhịn thì người khác sẽ nghĩ em dễ bắt nạt, sau này lại càng quá đáng hơn. Cứ như bây giờ là chuẩn này, ngay từ đầu đã thể hiện thái độ thì họ mới kiêng dè."
Khương Hoài nói với vẻ khá... hài lòng?
Quan Hủ Hủ: ...
Nói cách khác, anh ấy cho rằng câu "muốn dọn đi" của cô chỉ là một cách thể hiện lập trường thôi sao?
Nhưng cô thật sự định dọn đi mà.
Cô vừa định mở miệng giải thích: "Em không..."
Nhưng Khương Hoài đã dịu giọng cắt ngang: "Anh có một căn hộ ở Vịnh Thanh Khương, em qua đó ở tạm hai ngày. Trong thời gian này, anh sẽ để người giúp việc đến dọn dẹp và nấu ăn mỗi ngày, em cứ yên tâm ở đó."
Nói rồi, anh ấy hơi nheo mắt lại: "Chuyện hôm nay, anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng."
Quan Hủ Hủ đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Khương Hoài, tự dưng không biết nói gì.
Nếu có một hình mẫu anh trai lý tưởng thì chắc chính là kiểu như Khương Hoài.
Cô rất thích người anh này.
Quan Hủ Hủ cúi đầu, đột nhiên cô cảm nhận được một bàn tay to đặt nhẹ lên đỉnh đầu, mang theo hơi ấm dịu dàng.
"Em là em gái của anh. Nếu bọn họ không nhận thức rõ điều này thì cứ mở não họ ra, đổ sạch nước trong đầu họ đi cho hết úng là họ sẽ hiểu ra thôi."
Khương Hoài nói với giọng điềm đạm như thường, nhưng trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại ẩn chứa chút lạnh lẽo nguy hiểm.
Quan Hủ Hủ thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh anh vừa cười, vừa "vặn đầu" mấy người anh họ của cô như bẻ củ cải vậy.
Cô nuốt nước bọt, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Cô cũng... muốn xem lắm đấy.
Nghĩ một chút, Quan Hủ Hủ đặt Hồ Xinh Đẹp vào trong xe, rồi lấy từ trong ba lô ra hai chiếc túi bùa, đưa cho anh trai.
"Là bùa hộ mệnh em tự khắc. Ban đầu định tặng anh và... ông ấy."
Ông ấy, đương nhiên là Khương Vũ Thành.
Nhưng sau chuyện vừa rồi, cô cũng không muốn đưa tận tay nữa nên nhờ Khương Hoài chuyển giúp.
Nghe nói là cô tự tay làm, ánh mắt Khương Hoài thoáng sáng lên, sau đó anh ấy mỉm cười nhận lấy.
"Anh sẽ luôn mang theo bên mình."
Quan Hủ Hủ khẽ gật đầu, không nói thêm gì mà chỉ xoay người lên xe.
Khương Hoài cứ đứng yên đó, nhìn theo xe chạy xa dần, một lúc sau mới chậm rãi quay lại.
Nụ cười dịu dàng ban nãy trong khoảnh khắc biến mất tăm, thay vào đó là một sự lạnh lẽo đến buốt giá.