Đàn ông ấy à, khi có được thứ mình muốn rồi sẽ bắt đầu không an phận; Còn nếu không có được sẽ bắt đầu nóng vội lo lắng, nhất là trong chuyện nam nữ. Nhưng Lục Lục thì khác, rõ rằng ánh mắt rất nóng bỏng trần trụi nhưng vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như không, dáng vẻ cứng ngắc.
Sự thật là anh đã sớm luống cuống đến mức khó nhịn rồi, chỉ là mỗi lần gặp mặt Quả Quả, anh vẫn có thể kiềm chế, ra vẻ tiếp tục án binh bất động.
Sau khi gặp mặt vài lần, Lục Lục giả vờ vô ý cho cô số điện thoại, lý do là: "Ông anh trai cô vừa mới nhận mấy ngày trước về Hắc Long Giang rồi, nếu như cô không liên lạc được với anh ta thì hãy gọi điện thoại cho tôi. Đây là số của tôi, có chuyện gì thì phải liên lạc với tôi đầu tiên đấy."
Quả Quả cảm động nhìn anh: "Anh đúng là người tốt."
Lục Lục nhận lời khen tăng của Quả Quả, sau đó lại ghi nốt địa chỉ phòng trọ của mình vào một tờ giấy, đưa cho cô: "Đây là địa chỉ của tôi, nếu như cô không liên lạc được với tôi, cô có thể tới chỗ này tìm tôi."
Quả Quả rất cảm động, dưới ánh mặt trời khuôn mặt tươi cười của cô còn rực rỡ hơn ánh nắng trên trời: "Anh trai, anh thật sự là một người cực cực cực tốt."
Lục Lục đút tay vào túi quần, tâm trạng rất tốt, cúi đầu nhìn Quả Quả. Mỗi khi cô chớp mắt, hàng lông mi rung rung khiến trái tim anh cũng trở nên ngứa ngáy. Lục Lục yên lặng một lát rồi nói: "Cô có thể gôi tôi là anh Lục."
"Anh Lục." Quả Quả thay đổi cách xưng hô rất nhanh, ngẩng đầu nói với Lục Lục,"Đợi chút." Nói xong cô chạy tới một cái thùng lớn, lấy ra một bức tranh, sau đó thở hổn hển chạy về trước mặt Lục Lục,"Đây là tranh em vẽ, cho anh đấy."
Lục Lục ngạc nhiên mở bức tranh ra xem.
Quả Quả cho rằng Lục Lục thấy không đẹp nên mới nói: "Sau này chờ em nổi tiếng rồi, nó sẽ rất có giá trị đấy."
Lục Lục cuộn bức tranh lại, nói: "Anh nhất địng sẽ trân trọng giữ gìn nó thật cẩn thận, sau đó chờ nó tăng giá."
Quả Quả vui mừng đến phát điên, đó là sự vui vẻ khi được người khác công nhận. Gương mặt cô đỏ ửng như một quả tao chín, khiến Lục Lục nhìn mà muốn cắn một miếng. Nhưng anh vẫn kiềm chế đựơc. Sau đó anh cũng không như những thằng con trai khác lập tức sốt ruột mời cô gái ấy ăn cơm thậm chí là... Thuê phòng, mà lại dè dặt nhìn đồng hồ trên cổ tay, chào tạm biệt Quả Quả. Không ngờ Quả Quả còn hơi tỏ ra tiếc nuối .
"Anh có việc phải đi rồi, chúng ta hẹn gặp nhau sau nhé."
"Vậy cũng được..." Quả Quả tha thiết chờ mong nhìn Lục Lục, giơ tay lên,"Em ở ký túc xá của qán bar, anh có thể đến đó tìm em."
Lục Lục xoay người đi, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng. Anh quay đầu lại hỏi Quả Quả: "Là kí túc xá nam nữ ở chung à?"
Mặt Quả Quả vốn đỏ bừng, lập tức chuyển thành đỏ như tương ớt: "Đâu có, một mình em ở một phòng ..."
Sau đó Lục Lục yên lòng rời đi.
Khi một người đàn ông quan tâm tới vấn đề trinh tiết của một người phụ nữ thì nhất định người ông này đã có ý định xấu xa với người phụ nữ kia rồi.
Sau khi trở về nhà trọ, Lục Lục đóng khung bức tranh Quả Quả tặng cho mình rồi đặt ở đầu giường. Sau đó anh bắt đầu chờ đợi điện thoại của Quả Quả, sau đó tất cả đều nằm trong dự tính của anh, hoặc cũng có thể nói dự cảm của anh rất chính xác.
Ngày hôm sau Quả Quả bắt đầu hẹn anh cùng đi ăn cơm, lấy lý do là không có tiền ăn cơm.
Trong lòng Lục Lục thầm chê ký thuật của Quả Quả thật quá kém nhưng vẫn vui vẻ đến nơi hẹn. Trước khi ra khỏi cửa còn chỉnh trang lại bản thân một lần. Lúc Lục Lục xuất hiện trước mắt Quả Quả, tác phong của anh càng thêm nhanh nhẹn, tuấn lãng bất phàm.
Quả nhiên, Quả Quả trầm trồ tán thưởng: "Anh Lục, hôm nay anh rất đẹp trai."
Lục Lục hơi mím môi, giống như lời khen ngợi của Quả Quả chỉ là một lời nói đùa vô hại của một cô nhóc mà thôi. Mà biểu hiện lạnh nhạt đó của Lục Lục lại càng làm cho Quả Quả cảm thấy người đàn ông này nội tâm và thành thục, chỉ có thể dùng chữ quá tuyệt vời để miêu tả anh thôi!
Lục Lục đưa Quả Quả đến con phố cao cấp của Edinburgh ăn cơm. Thật ra Lục Lục đa số đều là được người khác mời ăn cơm, rất ít khi mời người khác ăn cơm, chứ đừng nói chi là mời con gái ăn cơm. Mặc dù trên phương diện này anh vẫn còn là một tay mơ, nhưng biểu hiện của Lục Lục cũng không tệ. Anh tỏ ra hào phóng lịch thiệp còn hơn cả đàn ông Anh Quốc, như thể Quả Quả không phải là một họa sĩ nhỏ bé mà là một cô công chúa cao quý.
Không có cô gái nào không thích được người đàn ông mình thích đối đãi như công chúa cả. Sau bữa cơm kia, Quả Quả càng hài lòng với Lục Lục hơn, thậm chí còn to gan hỏi những suy nghĩ trong lòng: "Anh Lục, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"
Nụ cười của cô gái nhỏ thật trong sáng, giọng nói trong treỏ, gương mặt xinh đẹp cùng dáng người khêu gợi, tính tình xem ra rất thẳng thắn và can đảm. Lục Lục liếc nhìn Quả Quả một cái, trong lòng càng thêm chắc chắc cô gái này đang dụ dỗ anh. Anh bảo cô gọi anh là anh Lục, kết quả cô không chỉ gọi anh mà còn biến hai chữ ấy trở nên thật mềm mại đáng yêu. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ au khi đóng khi mở, kết hợp với đôi mắt long lanh của cô nhìn thế nào cũng giống như người yêu đang làm nũng vậy.
"Thế này đã coi là tốt hả?" Lục Lục quyết định tiếp nhận sự dụ dỗ của Quả Quả, nhướn lông mày nhìn cô một cái, sau đó thu hồi ánh mắt nói,"Chỉ là mời em một bữa cơm thôi mà. Nếu như Quả Quả muốn, anh có thể đối xử với em tốt hơn nữa..."
Giọng điệu Lục Lục thản nhiên, trong giọng nói của anh không nghe thấy một tia tạp niệm, ngược lại là Quả Quả sốt ruột, nắm lấy tay anh: "Anh Lục, có phải anh đã biết em thích anh rồi không?"
Lục Lục cười: "Anh biết."
Quả Quả đỏ mặt: "Vậy anh nghĩ sao?"
Giọng Lục Lục đột nhiên thay đổi: "Em cũng đã gọi anh là anh Lục rồi, cho nên chắc em cũng coi anh như người nhà."
"Không phải..." Quả Quả cúi đầu,"Không phải là loại thích đó..."
Đôi tay Lục Lục đặt lên bả vai của Quả Quả, như một người anh trai ấp áp tốt bụng vậy: "Vậy ý của Quả Quả là gì, chẳng lẽ là..." Lục Lục đang nói vào trọng điểm thì dừng lại, cố ý để cho lời nói mập mờ không rõ.
Mặt Quả Quả lại càng đỏ hơn. Khi Lục Lục cúi đầu thấy vẻ mặt cô gái nhỏ này vô cùng căng thẳng. Vốn mọi thứ đều nằm trong tay Lục Lục, nhưng vì Quả Quả quá lo lắng cho nên anh cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm Quả Quả, ánh mắt nghiêm túc lại nóng rực.
Rốt cuộc Quả Quả cũng mở miệng: "Em muốn anh làm bạn trai của em..." Nói xong, ngẩng đầu nhìn Lục Lục, sau đó mất mát cúi đầu,"Anh cũng có thể từ chối."
Trái tim Lục Lục như sắp nhảy ra vậy, bởi vì tâm trạng vui sướng nên anh cũng cảm thấy như cả thế giới bỗng sáng bừng lên. Anh dừng lại một chút rồi nói: "... Để anh suy nghĩ."
Lục Lục suy nghĩ hai ngày, khi đang định cho Quả Quả biết đáp án trong lòng anh thì anh lại phát hiện hai ngày nay Quả Quả không hề liên lạc với anh. Cuối cùng anh không nhịn được chạy đến hỏi ông chủ quán bar, sau đó ông ấy nói cho anh biết hai ngày trước Quả Quả đã xin nghỉ phép rồi.
"Cô ấy đi đâu vậy?"
"Chắc là đi du lịch thôi." Ông chủ là người Mexico, trên cánh tay có một cái hình xăm, xăm mấy chữ hán. Thấy Lục Lục nhìn hình xăm trên cánh tay, ông nhiệt tình giải thích: "Là Quả Quả giúp tôi vẽ đấy, đẹp chứ?"
Lục Lục chán nản rời đi, trên cánh tay của ông chủ quán bar có xăm "Phá hoại đời người". Anh đen mặt rời khỏi quán bar, sau đó vừa ra khỏi cửa Lục Lục lập tức nổi trận lôi đình, trong lòng tràn đầy căm phẫn.
Đúng là cái đồ phá hoại đời người mà! Có ai theo đuổi đàn ông như cô không hả? Có không? Đúng là chẳng có chút thành ý nào mà!
Lục Lục nóng nảy một ngày một đêm, gặp ai mặt cũng hầm hầm. Lúc ấy giáo sư hướng dẫn anh nhìn thấy, vô cùng quan tâm hỏi một câu: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Lục Lục lắc đầu, không nói gì.
Muốn anh nói thế nào đây, nói có một cô nhóc theo đuổi anh, nửa chừng lại đá anh chạy mất rồi chắc?
Mèo con câu cá, ngồi câu một lúc không thấy cá mắc câu liền bỏ đi. Ở phía dưới một con cá mập trắng rất muốn mắc câu, đang chuẩn bị ăn mồi của mèo con thì mèo con tự nhiên lại không câu nữa?
Cho nên, cô đang chơi anh sao? Lục Lục cảm thấy cực kỳ tức giận và khó chịu với sự vô trách nhiệm này của Quả Quả, giống như nghẹn khí trong ngực không thể nào thở ra được vậy.
Nhưng ngày hôm sau, cơn thịnh nộ của Lục Lục lập tức được dập tắt, nguyên nhân là Quả Quả gửi cho tất cả bạn bè của anh một tin mừng rất lớn.
Ngày ấy trời xanh trong vắt, là một ngày thích hợp để thổ lộ với người mình yêu. Trong cuốn sách về cung hoàng đạo có nói chỉ số tình yêu của nam bọ cạp là năm sao, nên ra ngoài.
Hôm nay Lục Lục lại kín tiết, phải liên tục học hai lớp mới xong. Sau đó anh nghe thấy dưới tầng huyên náo, quay đầu nhìn đám đông náo nhiệt dưới tầng, mắt anh trợn lên.
Dưới tầng có hai cậu con trai cầm một cái băng rôn, trên đó vẽ rất nhiều trái tim và lời tỏ tình bằng nhiều thứ tiếng, người đứng dưới tấm băng rôn rực rỡ kia là Quả Quả đang tươi cười. Cô thuận tay cầm bó hoa lên nói với anh: "Anh Lục, em thích anh, làm bạn trai em được không?"
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Quả Quả thông qua loa truyền vào tai Lục Lục. Sau khi nghe xong trong lòng Lục Lục lập tức nổi gió, cảm xúc bắt đầu rục rịch, mũi tên của thần tình yêu đồng loạt bắn về phía anh. Lục Lục chỉ cảm thấy xuân về trăm hoa đua nở, gió mát nhè nhẹ thổi khiến dòng suối ấm áp trong lòng anh gợn sóng.
Đại học Edinburgh rất ít khi xuất hiện màn tỏ tình chấn động như thế này, người vây xem càng ngày càng nhiều, không ít người biết Lục Lục, vội vàng chạy tới nói với anh: "Trời ạ, có một cô gái Trung Quốc xinh đang thổ lộ với cậu kìa!"
Lục Lục chỉnh lại cổ áo của mình: "Vậy à?"
"Đúng vậy, đang ở dưới tầng, cậu mau xuống dưới đó đi." Nói xong, người bạn học nhiệt tình kia đã kéo Lục Lục xuống tầng. Lục Lục kìm chế trái tim dang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,"Đợi chút."
Đợi chút, để cho anh chuẩn bị tinh thần đã chứ!...
Lục Lục vội vã từ trên thềm đá màu xám trắng đi xuống, trong lòng tràn ngập vui mừng đồng thời có chúc trách cô nàng Quả Quả này làm quá khoa trương. Chuyện của hai người bọn họ thông báo rộng rãi cho mọi người biết để làm gì? Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cô.
Sau đó Lục Lục mang theo tâm trạng phức tạp đi tới chỗ đám người xem náo nhiệt. Bạn học của Lục Lục mong chờ vai nam chính xuất hiện nên lập tức quây lại thành một vòng bảo vệ, vừa đẩy đám người kia ra vừa kêu: "Mọi người xin nhường đường, xin nhường đường."
Rốt cuộc Lục Lục cũng vượt qua được đám người vây xem đông nghịt, đi đến giữa sân. Vài ngày không gặp, Quả Quả càng trở nên xinh đẹp, linh hoạt hơn, nụ cười trên mặt cũng càng rực rỡ đáng yêu hơn.
Quả Quả mặc một chiếc quần yếm màu xanh nhạt, phía trên phối với một cái áo T-shirt màu trắng in hình hoạt hình, trên gò má trắng nõn ửng hồng dán chữ "LOVE". Mặc dù vóc dáng cô không thấp, nhưng vì đứng dưới tấm băng rôn khổng lồ kia nên nhìn có vẻ rất nhỏ nhắn. Tâm trạng cô có vẻ vô cùng phán khởi, quả nhiên là người nhỏ chứ lá gan không nhỏ.
Quả Quả nhìn thấy anh cuối cùng cũng xuất hiện, lập tức giơ loa lên đặt câu hỏi: "Anh Lục, em thích anh, đồng ý làm bạn trai em được không?" Đầu tiên Quả Quả nói bằng tiếng phổ thông sau đó là tiếng Anh, cho nên mấy người bạn học xung quanh cũng có thể hiểu được, họ vừa vỗ tay vừa huýt gió với Lục Lục. Nhưng dù sao Lục Lục cũng đã quen với những trường hợp nhiều người thế này rồi, nên dù đứng trong không khí náo động như thế này anh vẫn thản nhiên như không.
Đang lúc mọi người cho rằng Lục Lục sẽ từ chối cô bé xinh đẹp này, Quả Quả móc ra từ trong túi quần một tờ giấy. Tờ giấy cô lấy ra chính là thứ tối hôm qua cô đã cất công chuẩn bị, tối hôm qua cô cả đêm không ngủ, hiện giờ lại nơm nớp đọc cho Lục Lục nghe.
Nếu như tối ngày hôm qua Lục Lục vẫn còn trách Quả Quả không có thành ý, thì lúc này anh thật sự không thể tìm ra được lý do nào để từ chối cô gái này nữa.
Quả Quả đang đọc một bài thơ tình của Pushkin, từng chữ rõ ràng cứ đi vào lòng của Lục Lục, sau đó những câu chữ đó lại theo máu chảy đi khắp cơ thể anh anh, cuối cùng lại quay về tim. Rốt cuộc sau nhiều lần kích động, Lục Lục không thể nào từ chối được tình cảm nồng nhiệt này, anh tiến lên đưa tay ôm lấy Quả Quả.
Xung quanh tiếng vỗ tay và tiếng hét vang lên như sấm.
Lục Lục nín nhịn đã quá lâu lúc này có thể Quả Quả vào trong lòng, anh không kìm chế được cong môi cười, sau đó cúi đầu thì thầm bên tai Quả Quả: "Rõ là... Đồ ngốc."
Đồ ngốc, sao không nói với anh sớm một chút.
Buổi tối Quả Quả cầm tay Lục Lục yên bình đi dạo trên đường, đèn đường kéo dài cái bóng của hai người. Lục Lục đưa tay gỡ mấy chữ "LOVE" trên mặt Quả Quả xuống, vẻ mặt vui sướng cười hỏi: "Mấy ngày nay là để em chuẩn bị những thứ này?"
Quả Quả gật đầu mạnh, quan tâm hỏi: "Anh thích không?"
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu [1], đột nhiên Lục Lục hiểu được tại sao Dương quý phi lại cười, không phải là do quả vải, mà là tâm ý.
[1] Câu thơ trong bài Quá Hoa Thanh cung kỳ 1 (Đi qua cung Hoa Thanh kỳ 1) của Đỗ Mục.
Bài này nói về nếp sống xa hoa của Dương Quý Phi. Nàng thích ăn trái vải tươi, nên sai lính trực thuộc cưỡi ngựa tốt ngày đi đêm nghỉ để đem trái vải từ huyện Bồi Lăng tỉnh Tứ Xuyên (đường xa hơn ngàn dặm) về Hoa Thanh cung vẫn còn tươi...
Có đôi khi Lục Cảnh Diệu sẽ nhớ lại khoảng thời gian trước kia, mỗi lần nhớ tới tâm trạng anh đều không giống nhau, chỉ là sau khi gặp lại Tần Dư Kiều, nhớ lại cũng không còn quan trọng nữa. Cho nên, vốn là những ký ức vô cùng sinh động nhưng khi nhớ lại lập tức trở nên xa lạ, thậm chí còn có chỗ không nhớ ra được.
Lục gia bắt đầu sục sôi chuẩn bị hôn lễ, áo cưới cũng đã được đưa tới. Cô dâu Tần Dư Kiều lại bắt đầu hoảng hốt lo lắng, nhiều buổi tối đột nhiên tỉnh dậy, sau đó nhìn chằm chằm Lục Cảnh Diệu bên cạnh, cuối cùng tự hỏi mình: Mình thật sự muốn gả cho người đàn ông này sao?
Tại thời điểm mấu chốt này, Lục Cảnh Diệu cũng càng cẩn thận hơn, mỗi ngày nói chuyện cũng phải nhìn sắc mặt Tần Dư Kiều, sợ cô lại xuất hiện tâm trạng mâu thuẫn gì đó. Cố tình trong thời điểm mấu chốt, thư ký lại gọi điện thoại cho Lục Cảnh Diệu, nói rằng chuyên gia hồi tưởng quá khứ mà Bạch Thiên Du bảo anh ta liên lạc lúc trước đã đến rồi.