Chương 60

Kén Cá Chọn Canh

Tùy Hầu Châu 30-10-2023 15:50:39

Trong mắt Lục Lục thứ xinh đẹp nhất của Quả Quả chính là đôi mắt của cô, đôi mắt đen láy xinh đẹp như ngọc lưu ly, hơn nữa bên trong viên ngọc lưu ly ấy còn có một dòng nước suối trong vắt tinh khiết nhất trần đời, vừa sáng ngời, đáng yêu lại quý giá. Khi cô tủi thân hai viên ngọc lưu ly sẽ toát ra vẻ mịt mờ khó hiểu, bên trong có một tầng ướt át mịn màng. Cho dù đã trở về nước nhiều năm, nhưng mỗi lần Lục Lục nhớ đến ánh mắt mờ mịt khó hiểu kia của Quả Quả, thì chắc chắn trái tim anh cũng trở nên ướt át theo. Nếu như rót thêm vào một chút gió đêm lạnh nữa thì trong lòng anh sẽ phủ thêm một tầng băng mỏng, sau đó cả người anh sẽ như rơi vào một vực sâu vô hạn, mỗi giây mỗi phút đều có cảm giác nặng nề như bước trên lớp băng mỏng... Trong thư phòng, Quả Quả như một con mèo nhỏ quấn lấy Lục Lục, cô ngồi ở trên đùi anh đeo bám dai dẳng: "Mai Hoa Lộc thật đáng ghét, em không thích cô ấy." Lục Lục cười híp mắt véo cái má đang phùng lên của Quả Quả: "Em không cần thích cô ấy." Quả Quả vuốt ve bả vai Lục Lục: "Anh không biết được đâu, dù sao em cũng muốn anh đuổi Mai Hoa Lộc đi... Như vậy đi, em hứa với anh, nếu như Mai Hoa Lộc đi, em sẽ chủ động quét dọn phòng một tuần." Đối với giao dịch Quả Quả đưa ra, Lục Lục chỉ cười cười, thái độ không rõ ràng. Quả Quả xòe hai ngón tay ra: "Hai tuần." Lục Lụcôm chặt cái eo thon của Quả Quả: "Quả Quả, em đừng làm khó anh." Quả Quả cũng uất ức: "Một tháng, không thể nhiều hơn nữa." Rốt cuộc Lục Lục thở dài: "Anh sẽ nói chuyện với cô ấy, chỉ có điều mấy ngày này em phải biểu hiện tốt một chút, không cho phép em gọi cô ấy là Mai Hoa Lộc nữa, người ta lớn hơn em mấy tuổi đó, không được vô lễ như thế." Quả Quả trèo lên người Lục Lục lấy lòng: "Vậy em gọi cô ấy là chị Tiểu Lộc được không." Lục Lục hôn lên môi Quả Quả một cái: "thật ngoan." Ảo giác yêu có đôi khi lại là chuyện vô cùng đáng sợ. cô cho rằng anh rất quan tâm đến cô, nhưng không biết rằng sâu trong thâm tâm anh lại đang cười nhạo thế giới đơn thuần của cô. Sau khi Quả Quả ra khỏi thư phòng liền dương dương tự đắc nhìn vào mắt Mục Lộc, đi tới tủ lạnh lại quay đầu về phía cô ta nói: "Chị Tiểu Lộc muốn uống gì không?" Mục Lộc đang đọc sách ngẩng đầu lên: "Nước khoáng là được rồi." Bởi vì Mai Hoa Lộc sẽ bị đuổi đi, cho nên Quả Quả quyết định đối xử với cô ta tốt một chút, không chỉ cầm một chai nước khoáng ra cho cô ta mà còn đem bánh bích quy nướng mình thích nhất ra: "Em mời chị ăn." Mục Lộc cười nhẹ: "Ngại quá, tôi không thích ăn đồ ngọt." Quả Quả cầm bịch bánh bích quy quay đầuđi, bởi vì có đang có tâm sự nên cô cứ đi tới đi lui trong phòng khách. Được một lúc Mục Lộc nhìn cô sau đó đứng lên đi ra ban công bên ngoài tiếp tục đọc sách. Tầm mắt Quả Quả cũng đi theo Mục Lộc ra ban công sau cửa thủy tinh, cô thấy Mục Lộc ngồi xuống chiếc ghế nhỏ yêu thích của cô, sau đó tiếp tục đọc sách. Dưới ánh mặt trời gương mặt Mục Lộc rất an tĩnh, ánh nắng vàng rực rỡ khiến cho mái tóc dài của cô ta nhìn càng thêm mềm mại. Ngũ quan xinh đẹp và đôi bàn tay dài trắng nõn được phủ một tầng ánh nắng mỏng chói lọi. Cuối cùng ánh mặt trời lọt kẽ tay cô ta, chiếu lên trang sách ố vàng. Cuốn sách Mục Lộc đang đọc chính là cuốn sách hôm qua Lục Lục đặc biệt đến thư viện mượn. Vì tìm quyển sách này, Lục Lục đã lỡ buổi đi xem phim cùng với cô. Mặc dù buổi tối Lục Lục đã bù lại cho cô một buổi xem phim khác, nhưng Quả Quả vẫn cảm thấy không vui, trong lòng tràn đầy oán trách. Cũng bởi vì Mục Lộc đến cho nên chuyến đi trượt tuyết anh hứa với cô cũng bị hoãn. Sự kiên nhẫn của Quả Quả không tốt, sau khi đi tới đi lui trong phòng khách mấy vòng cô lại đi tìm Lục Lục, dính lấyLục Lục không chịu đi: "Anh Lục..." Lục Lục day trán, giọng nói mang theo chút trách cứ: "Quả Quả." Mặc dù Quả Quả thường ở trước mặt Lục Lục la lối om sòm rồi ăn vạ, nhưng chỉ cần Lục Lục tỏ vẻ không vui, cô sẽ lập tức dừng lại. Bởi vì trong tiềm thức cô thật sự rất quan tâm tới Lục Lục, cho nên lúc nào cũng nhìn sắc mặt của người đàn ông này mà nói chuyện, cảm nhận sự thay đổi cảm xúc của người đàn ông này. Nhưng chuyện này Lục Lục lại chưa bao giờ cảm nhận được, ban đầu anh cảm thấy Quả Quả quá kiêu ngạo, không ngờ Quả Quả yêu anh lại cẩn thận và hèn mọn đến như thế. Mục Lộc rất có tài nấu nướng, sau khi cô ta đến, phòng bếp đã trở thành địa bàn của cô ta. Mỗi lần Mục Lộc bận rộn trong bếp, Quả Quả liền vô cùng khó chịu, mỗi lần cô khó chịu lại đi làm phiền Lục Lục, sau đó Lục Lục cũng bị cô làm cho khó chịu. Lại nói tiếp, Lục Lục biết trong lòng Quả Quả không thích, nhưng anh lại cảm thấy Quả Quả đang chuyện bé xé ra to. Thật ra thì khi một người đàn ông cưng chiều một người phụ nữ, anh ta sẽ nói những lời cảm động nhất thế giới cho cô ấy nghe, anh ta sẽ tặng cho cô ấy những đoá hoa tươi còn dính sương sớm, mỗi lần anh ta nhìn cô ấy ánh mắt đều tràn ngập sự cưng chiều và dịu dàng. Nhưng chỉ khi anh ta yêu người phụ nữ đó, anh ta mới quan tâm đến cảm nhận của cô ấy. Lúc ấy Lạc Lạc cảm thấy mình không yêu Quả Quả, cho nên anh cũng thấy không nhất thiết để mọi chuyện diễn ra theo suy nghĩ của cô. Sau đó Quả Quả và Mục Lộc vẫn chung sống hòa bình không xâm phạm lẫn nhau, cho dù Mục Lộc làm chuyện gì cũng tránh cô nhưng Quả Quả vẫn không ngứa mắt với Mục Lộc. cô ghét tất cả những thứ có liên quan đến Mục Lộc, nhưng Mục Lộc chỉ coi cô là một đứa trẻ đang cáu kỉnh mà thôi. Mỗi lần cô muốn gây chuyện với Mục Lộc thì cô ta đều híp mắt nhìn cô: "Được rồi, đừng nóng giận, tôi sắp đi rồi, cô đừng keo kiệt thế chứ." Tức giận là một kiểu tự hành hạ bản thân, mà tức giận lại không có cách nào xả thì chẳng khác nào bị giày vò hết lần này đến lần khác. Cuối cùng sau khi bị hành hạ quá nhiều lần, Quả Quả đã không kìm chế được. Giống như những kích động ấy đã được tích tụ trong đầu từ rất lầu rồi, chỉ chờ cơ hội bộc phát mà thôi. Cơ hội là khi Mục Lộc không cẩn thận làm đổ nước trái cây lên đề án của cô. Lúc Mục Lộc lau đề án của Quả Quả cô cảm thấy như có một que diêm đốt lên ngọn lửa tức giận của cô, sau đó "bùng" một tiếng, lửa giận hừng hực bốc lên, khiến ngay cả lời xin lỗi của Mục Lộc cũng không thể nào dập được lửa giận của cô, trái lại còn như xăng không ngừng tưới vào Quả Quả. "Rất xin lỗi, không phải tôi cố ý" Mục Lộc vô cùng áy náy nhìn cô,"Tôi sẽ lau sạch cho." Quả Quả không nghe Mục Lộc giải thích, tất cả sự tức giận đều trút lên đầu Mục Lộc. Sau đó, ngay cả người tính tình dễ chịu như Mục Lộc cũng bị Quả Quả chọc giận. cô lạnh giọng mở miệng: "Quả Quả, tôi thấy cô nên kìm chế tính khí của mình đi, không phải ai cũng nhường nhịn cô giống như Cảnh Diệu đâu. Cô nên về nhà để cha mẹ giáo dục lại cô đi, bởi vì nếu bây giờ cha mẹ cô không dạy được cô thì sau này chắc chắn cũng sẽ có người dạy dỗ cô mà thôi." Những lời Mục Lộc nói có lực sát thương cực lớn đối với Quả Quả, nhất là câu về nhà để cho cha mẹ dạy dỗ lại đi... Nó giống như một nồi nước sôi đổ xuống người cô, nóng rát từ da cho đến dây thần kinh của cô. Cảm giác đau xót không thể nào chịu đựng được thấm vào xương tuỷ cô. Lúc ấy Quả Quả giống như một con mèo bị giẫm lên chân, lập tức vươn móng vuốt sắc bén của mình về phía Mục Lộc. Nhưng sự thật cũng giống như Mục Lộc nói, cô chỉ là một cô gái nhỏ hay làm nũng mà thôi, mắng chửi cô không bằng Mục Lộc, ngay cả đánh nhau cô cũng không đánh lại cô ta. Quả Quả vốn muốn đè đầu Mục Lộc lại đánh, kết quả là cô còn chẳng đến gần được Mục Lộc chứ đừng nói là nắm đầu cô ta. cô va vào bàn trà, đầu gối đập xuống mặt đất "cộp" một tiếng. cô như nghe thấy tiếng khớp xương mình đập mạnh lên mặt đất, đau đớn kịch liệt ấp tới, đau đến mức nước mắt của cô lập tức trào ra. Lục Lục ra ngoài vẫn chưa về, cho nên chỉ có Quả Quả và Mục Lộc ở nhà. Quả Quả ngã xuống đất không đứng lên nổi, sau đó cô nằm im trên mặt đất, ôm đầu gối khẽ thút thít. Mục Lộc nhìn Quả Quả không ngừng khóc, than thở: "Cô làm vậy là muốn chờ Cảnh Diệu về nhìn thấy rồi đánh tôi phải không, nói tôi bắt nạt cô à?" Đầu gối cô vẫn như đau buốt, cả chân như sắp mất cảm giác, nhưng điều khiến cô đau nhất chính là lời nói của Mục Lộc. Quả Quả uất ức, cô lau lau nước mắt không gì, chỉ có làm thế nào cũng không lau hết được nước mắt. Sao Lục Lục chưa về, cô sắp bị Mau Hoa Lộc bắt nạt đến chết rồi. Trong lòng vừa nghĩ như thế, Quả Quả càng thêm uất ức khó chịu, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn. Sau đó, khi tiếng khóc của Quả Quả đạt đến mức lớn nhất thì Lục Lục về. "Chuyện gì thế này?" Lục Lục ngồi xổm xuống hỏi Quả Quả, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Lộc một cái. Mục Lộc nhún nhún vai, ra vẻ không muốn nói, yên lặng chờ Quả Quả lên án. Sau đó Quả Quả thật sự đưa ngón tay chỉ về phía Mục Lộc, than thở khóc lốc mách với Lục Lục. Lục Lục nghe Quả Quả nói xong, đầu tiên là ngẩng đầu nói với Mục Lộc: "Lộc Lộc, em về phòng trước đi." Lục Lục vừa nói xong, tiếng khóc của Quả Quả cũng ngừng, một khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc đến đỏ bừng, còn vương đầy nước mắt, muốn có nhếch nhác bao nhiêu thì có bấy nhiêu. "Lục Tiểu Lục, anh không tin em sao?" Quả Quả mở miệng hỏi. Lục Lục rút mấy tờ giấy ăn lau nước mắt cho Quả Quả: "Mấy tuổi rồi mà còn, mau đứng lên." Sau đó Quả Quả chợt đẩy Lục Lục ra đứng lên xông ra khỏi nhà, sau đó Lục Lục thấy Quả Quả đi chân thấp chân cao, đúng là thật sự bị thương. Quả Quả đi nhanh, vẫn chân thấp chân cao mà đi, thật lâu sau Lục Lục mới đuổi theo, nhưng sự giận dữ lại mạnh mẽ đâm tới, nên Lục Lục làm thế nào cũng không bắt được cô, mặc cho Quả Quả lên xe taxi rời đi. Trở lại kí túc xá của quán rượu Quả Quả khóc suốt, lúc mệt quá thiếp đi cô lại cảm thấy có một cánh tay đang nhẹ nhàng xoa đầu cô. Đầu gối lại hơi đau, cô bèn mở mắt ra, Lục Lục đang cúi đầu giúp cô xử lý vết thương trên đầu gối, vừa dùng bông băng bôi thuốc cho cô vừa thổi phù phù lên đầu gối cô. Quả Quả được anh thổi đã sớm không còn tức giận nữa. Tức giận không còn, nhưng vẫn còn giữ chút oán trách, Quả Quả rút chân về: "Không cần anh quan tâm." Lục Lục ngẩng đầu nhìn cô: "Sao bị thương cũng không nói với anh." "Nói cho anh biết anh sẽ tin em sao?" Quả Quả chất vấn. Lục Lục đưa tay lau giọt lệ trên khoé mắt Quả Quả, dịu dàng nói: "Quả Quả, Mục Lộc đã đi rồi."... Gió đêm thổi tới, Quả Quả tựa vào vai Lục Lục, Lục Lục từng bước cõng cô về. Ban đêm, Quả Quả không để ý đến vết thương trên chân mình, chủ động hôn Lục Lục. Nụ hôn vừa triền miên vừa nhiệt tình. "Quả Quả, không được... Đầu gối em còn bị thương..." "Không sao, đợi lát nữa anh thổi cho em là được rồi." Bởi vì đầu gối bị thương, Quả Quả được hưởng những đặc quyền hạng nhất từ Lục Lục. Chỉ cần ở nhà dù cô muốn làm cái gì cũng đều có thể sai Lục Lục. "Lục Tiểu Lục, em muốn ăn táo." "Lục Tiểu Lục, anh lấy bản vẽ cho em với." "Anh Lục, anh ôm em ra ngoài phơi nắng có được không..." Con gái thật sự rất dễ dàng bị sự cưng chiều của đàn ông làm hư, cái đuôi của Quả Quả vốn đã dựng lên rất cao rồi, sau khi được Lục Lục cưng chiều và dung túng gấp bội, cái đuôi của cô thật sự sắp vểnh lên tận trời rồi. Chỉ có điều những cô gái coi sự cưng chiều của đàn ông là cả thế giới, thì khi sự cưng chiều đó biết mất cô gái ấy cũng lập tức từ trên mây rơi xuống đất. Kết quả của Quả Quả còn bi kịch hơn. Bởi vì tự cho là mình đúng, bởi vì suy nghĩ của cô quá hạn hẹp nên lúc biết được tất cả sự thật, cô không chỉ rơi từ trên mây xuống đất mà còn rơi thành một cái lỗ thật sâu trên mật đất. Đó là khi Quả Quả rời nhà trốn đi, sau đó trở lại nhà trọ của Lục Lục. cô định cho Lục Lục một sự bất ngờ cho nên trang điểm thật xinh đẹp, ăn mặc thật xinh đẹp, sau đó bí mật trốn vào tủ quần áo. Cô đợi Lục Lục trở lại, sau đó cho anh bất ngờ thật lớn. Cô đợi khoảng mười lăm mười sáu phút, cuối cùng Lục Lục cũng về nhà. Quả Quả trong tủ treo quần áo hưng phấn như thể có một chú nai con đang chạy loạn trong lòng vậy. Anh Lục của cô đã về rồi. Tiếng chìa khoá mở cửa, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, sau đó là giọng nói của hai người... Tại sao lại có hai người? Hơn nữa giọng nói đang nói chuyện với Lục Lục sao lại quen thuộc đến thế. Cái tủ quần áo nho nhỏ giống như một thế giới nho nhỏ vậy, Quả Quả ở trong thế giới nho nhỏ đó chỉ có mấy phút mà trái tim của cô giống như đoá hoa mã đề nở rộ vậy. Hoa nở rồi hoa tàn, tĩnh lặng không một tiếng động. Cô nghe thấy Mục Lộc nói: "Cảnh Diệu, anh quyết định ở bên Quả Quả sao?" Lục Lục không lên tiếng. Sau đó Mục Lộc nói tiếp: "Thật ra anh không cần suy nghĩ đến cảm nhận của em đâu, mẹ anh cũng chỉ muốn chúng ta ở cùng nhau mà thôi, nhưng em cũng biết tình cảm không thể ép bụôc được. Nếu anh quyết định tiếp tục với Quả Quả, vậy anh cũng nên đưa cô ấy về nhà một chuyến chứ?" Lục Lục nói: "Để anh suy nghĩ đã." Mục Lộc nói tiếp: "Nếu như anh muốn ở bên Quả Quả thì cũng nên thông báo với gia đình một tiếng... Nếu như anh không muốn mang Quả Quả về thì dây dưa với cô bé ấy mãi như vậy cũng không tốt." Quả Quả trong tủ treo quần áo nghe Mục Lộc nói vậy liền nói thầm: "Mai Hoa Lộc đáng ghét, ai cho cô xen vào việc của người khác, anh Lục nhất định sẽ có sắp xếp, cô quan tâm làm gì..." Đúng lúc này cô nghe thấy Lục Lục nãy giờ vẫn im lặng cất tiếng. Anh Lục của cô nói: "Qua một thời gian nữa anh sẽ chia tay với cô ấy." Mục Lộc: "Anh quyết định là được rồi... Đúng rồi, chuyện lần trước..." "Em so đo với cô ấy làm gì, chỉ là một cô bé thôi mà" "Tại em sợ anh hiểu lầm em mà thôi." "Trong lòng anh biết rõ tính tình của Quả Quả không tốt." "Buổi trưa muốn ăn cái gì?" "Không cần, chúng ta đi ra ngoài ăn đi"... Sau khi Lục Lục và Mục Lộc rời đi, Quả Quả từ trong tủ treo quần áo bò ra ngoài, vừa khóc vừa bò, rốt cuộc bò đến bên giường. Sau đó cô nằm trên giường mất khống chế khóc òa lên. Lục Lục nói qua một thời gian nữa sẽ chia tay với cô... Lục Lục nói qua một thời gian nữa sẽ chia tay với cô... Anh muốn chia tay với cô... Anh vốn không tin cô, người anh tin là Mai Hoa Lộc, anh tin cô ta, anh không cần cô... Buổi tối Lục Lục mới trở về. Lúc anh về Quả Quả đang ngồi trong phòng khách ăn mỳ ăn liền xem phim hoạt hình, cười không ngừng. "Em về bao giờ thế?" Lục Lục đoạt lấy tô mỳ trên tay Quả Quả,"Đừng ăn những thứ này, không có dinh dưỡng." Sau đó Quả Quả vốn đang cười lập tức òa khóc, khóc vừa bi thương vừa uất ức. Lục Lục hơi sửng sốt, dở khóc dở cười: "Được rồi, thích ăn thì ăn đi" Sau đó Quả Quả luôn chờ Lục Lục nói chia tay, mỗi một ngày đi qua cô lại vẽ một vạch ngang hoặc vạch dọc lên tường. Có một ngày Lục Lục chỉ vào chữ "Chính" trên tường hỏi cô: "Quả Quả, em ghi cái gì thế?" "Em không nói cho anh biết đâu." Lục Lục cười, sau đó ôm cô vào lòng rồi hôn lên môi cô: "Chẳng lẽ là đang đánh dấu "cái kia" à." Quả Quả nhíu mày, cười quyến rũ: "Theo anh thì sao?" Lục Lục suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, lầm bầm lầu bầu: "Hình như... Ngày không đúng." "Đầu heo." Quả Quả cười vang, nghĩ thầm: tên đầu heo Lục Tiểu Lục này, cả đời anh cũng không đoán được cô ghi cái gì đâu. Rốt cuộc lúc, khi trên tường có hơn sáu chữ "Chính", Lục Lục cũng chia tay với Quả Quả. Tính ngày thì chỉ còn mấy ngày nữa là Lục Lục phải về nước ăn tết rồi. Năm mới có thể ăn sủi cảo. Lục Lục đã nói lễ mừng năm mới năm nay sẽ đưa cô đi ăn sủi cảo, kết quả đều là nói dối, nói dối!!! Buổi tối Lục Lục nói chia tay với Quả Quả, anh tự mình làm thịt bò bít tết. Thịt bò bít tết kết hợp với rượu vang, nếu như có thêm một bó hoa tươi, Quả Quả nhất định sẽ cho rằng Lục Lục cầu hôn mình. Hai người cùng nhau ăn thịt bò bít tết, sau khi uống rượu vang. Lục Lục vào vấn đề chính: "Quả Quả, chúng ta chia tay đi." Quả Quả uống hết giọt rượu cuối cùng cười hỏi: "Tại sao?" Lục Lục nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Rất xin lỗi, anh không thể cho em biết nguyên nhân được." "Em biết nguyên nhân rồi." Quả Quả nhếch miệng cười."Anh chán em rồi, đúng không?" Lục Lục chớp mắt, á khẩu không trả lời được, cúi đầu: "... Quả Quả, em rất tốt, nhưng..." Quả Quả nhìn vào mắt Lục Lục, mắt anh Lục vừa đen vừa sâu, còn đẹp hơn cả vì sao trên trời. Nhưng lúc này đôi mắt xinh đẹp kia lại nói dối, anh lừa cô, đôi mắt của anh cũng lừa cô. Lục Lục chưa nói xong, liền ngừng lại, sau đó cả căn phòng đều lặng ngắt. Sau một lúc Quả Quả cúi đầu, khẽ nói."Anh Lục... em không muốn chia tay..." Lục Lục phiền chán dựa lưng vào thành ghế, day day huyệt thái dương của mình, sau đó cười nói."Không muốn chia tay, vậy em chờ thêm một thời gian nữa được không?" Chờ thêm một thời gian nữa? Chờ thêm một thời gian nữa rồi mới chia tay sao? Nhưng chia tay sớm hay muộn thì có khác gì nhau đâu cơ chứ? "Em đồng ý... không cần chờ nữa" Quả Quả đột nhiên ngẩng đầu nói. Lục Lục run lên, chỉ cảm thấy có một bàn tay bóp chặt trái tim anh. Dưới ánh đèn đôi mắt ngập nước của Quả Quả sáng lấp lánh, sáng đến mức anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Một lúc lâu sau, Lục Lục cảm thấy hông mình bị ôm lấy. Lúc anh quay đầu, Quả Quả liền hôn lên môi anh. Quả Quả không ngừng hôn anh. Anh và cô đều uống rượu, trong nụ hôn của cô có vị rượu nho, ngọt ngào và nồng nhiệt. Hai người hôn thật lâu, nụ hôn động tình lại triền miên, không hề giống nụ hôn chia tay. Cuối cùng khi Quả Quả đẩy Lục Lục ra muốn rời đi. Lục Lục lại dùng sức ôm cô vào trong lòng. Anh hôn càng ngày càng gấp gáp, vừa hôn môi cô vừa sốt ruột không kìm nén được đưa tay vào trong quần áo của cô. "Quả Quả..." Lục Lục gọi tên Quả Quả. Quả Quả cũng gọi anh một tiếng "Anh Lục", sau một lát, cô khẽ hỏi: "Anh Lục, không phải anh muốn chia tay với em sao? Vậy sao anh còn muốn cùng em lên giường?" Tác giả có lời muốn nói, ngược chết Lục Lục, ngược chết Lục Lục!!! Lục Cảnh Diệu trả lời: "Lục Lục là ai? không biết."