Chương 6: Em có điên đâu (1)
Nếu như tối nay hát bài này, hot là cái chắc.
Cấp độ này là đủ rồi.
Hứa Diệp mở kho đồ của hệ thống ra.
Kho đồ của hệ thống tương tự với kho vật phẩm trong game, có rất nhiều ô vuông.
Ô vuông đầu tiên viết【Nhiệt Tâm 105 độ C Của Cậu】.
Mấy ô vuông còn lại là những trái cây mang màu sắc khác nhau, chắc là mấy món đồ bên trong phần quà dành cho newbie của hệ thống.
Hứa Diệp lựa chọn bài hát này trước.
Phía dưới xuất hiện một vài lựa chọn.
Hắn có thể chọn phát ra, cũng có thể chọn lấy nhạc đệm, lấy lời bài hát...
Hứa Diệp lập tức chọn phát nhạc.
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.
Khi tiết tấu kết thúc, tiếng người vang lên.
"Super Idol nở nụ cười, cũng không ngọt ngào bằng cậu..."
Nghe xong câu đầu tiên, Hứa Diệp đần ra.
Cmn, sao lại cho mình phiên bản của Tengger (*) chứ?
(*) Tengger: Nhạc sĩ kiêm nhà soạn nhạc người Trung Quốc gốc Mông Cổ. ( bản nhạc bựa hot douyin 1 thời )
Trịnh Vũ trực tiếp đi ra khỏi tòa nhà Đài truyền hình An Thành, không nói không rằng với Hứa Diệp.
Cửa sảnh, một chiếc xe bảo mẫu màu đen đậu ở bên ngoài.
Chiếc xe này là do công ty sắp xếp cho Trịnh Vũ, bình thường anh ấy và nghệ sĩ đều đi ra ngoài bằng xe này.
Trịnh Vũ đi đến trước cửa xe, dừng bước lại.
Cửa xe từ từ mở ra, anh ấy bước vào bên trong.
Hứa Diệp cũng lập tức vào theo.
Sau khi vào, hắn nhìn thấy hàng ghế sau có một cô gái trẻ.
Cô gái này mặc một chiếc áo màu trắng, bên dưới là một chiếc quần xà lỏn cao bồi, đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài, thon dài thẳng tắp.
Đôi mắt lấp lánh có thần, sống mũi cao thẳng, tóc dài xõa ngang vai, khiến cho người ta cảm thấy đây là một nữ thần lạnh lẽo cô quạnh.
"Chị Trần." Hứa Diệp lên tiếng chào hỏi.
Người này tên Trần Vũ Hân, cũng là nghệ sĩ do Trịnh Vũ dẫn dắt, là một ca sĩ.
Thế nhưng địa vị của Trần Vũ Hân cao hơn rất nhiều so với Hứa Diệp, hơn ba triệu fan trên Weibo, cũng xem như một người lâu năm trong nghề.
Chỉ là không có tác phẩm hot, ra mắt mấy năm nay vẫn luôn không nóng không lạnh.
Trần Vũ Hân khẽ vuốt cằm, mỉm cười đáp lại một tiếng.
Hứa Diệp ngồi ở giữa hàng ghế trên, bên cạnh chính là Trịnh Vũ.
Đợi cửa xe đóng lại, tài xế lái xe rời khỏi nơi này.
Trịnh Vũ thở dài nói: "Hứa Diệp, anh không ngờ chương trình này lại mang đến áp lực lớn như thế cho cậu, anh rất lo lắng cho tình hình hiện tại của cậu."
Trần Vũ Hân ở hàng ghế sau ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
"Anh Vũ, em không có áp lực lớn như thế." Hứa Diệp nói.
"Không có? Vậy vừa rồi ở trong thang máy là chuyện gì? Cậu như thế không phải là đầu óc có vấn đề sao?" Trịnh Vũ tức giận nói.
"Em đùa thôi mà." Hứa Diệp giải thích.
"Anh chưa từng thấy cậu đùa như thế."
Trần Vũ Hân càng tò mò hơn, không nhịn được hỏi: "Anh Vũ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Thằng nhóc này vào trong thang máy giống như bị dở người vậy, đi vào không xoay người lại mà nhìn chằm chằm vào người bên trong, tôi cạn lời rồi." Trịnh Vũ rất tức giận.
Trần Vũ Hân cười khúc khích, quan sát Hứa Diệp.
"Tiểu Diệp à, cậu đừng như thế, làm ngôi sao thì phải chú ý một chút, nhất là nơi công cộng, phải giữ vững hình tượng, mặc dù bây giờ cậu chưa nổi nhưng cũng phải để ý, nếu không sau khi cậu nổi rồi sẽ bị người khác bớt móc, khó coi lắm." Trần Vũ Hân nói lời thấm thía.
Bỗng nhiên cô ấy nghĩ đến cảnh tượng trong thang máy, nụ cười trên mặt sắp không kiềm được nữa.
"Không phải, sao cậu lại nghĩ đến làm chuyện đó chứ?"
"À thì..." Hứa Diệp gãi đầu.
"Thả lỏng cũng nên tìm cách khác để thả lỏng, đừng để người khác xem mình thành kẻ tâm thần, chương trình tối nay sắp bắt đầu rồi, cậu phải chú ý một chút, lát nữa ăn thanh đạm thôi, uống ít nước lại..." Trần Vũ Hân bắt đầu dặn dò.
Trần Vũ Hân xuất thân từ chương trình tuyển chọn tài năng, rất có kinh nghiệm.
Đợi Trần Vũ Hân nói xong, Hứa Diệp nói: "Cảm ơn chị Trần, em biết rồi."
Trịnh Vũ tức giận nói: "Không phải biết là được, cậu đừng lên cơn nữa giùm tôi, chú ý hình tượng!"
"Vâng, anh Vũ."
Hứa Diệp chỉ có thể đồng ý liên tục.
Hai người này giống như anh trai chị gái vậy, hắn không thể phản bác lại được.
"Không được lên cơn nghe chưa!" Trịnh Vũ nói lại lần nữa.
"Dạ dạ, anh Vũ!"
Không lâu sau, xe đã lái đến chỗ ăn cơm.
Tài xế đã lái xe đến trước cửa tiệm, cửa xe tự động mở ra, người mở cửa cho khách ở bên ngoài đi đến, giơ bàn tay đeo găng tay trắng ra, mở cửa xe.