Lên xe, Nghiêm Noãn ngoan ngoãn im như thóc, hai chân chụm lại, đầu cúi thấp, giống như học sinh tiểu học mắc phải sai lầm.
Trình Sóc Xuyên chuyên chú lái xe, dọc đường đi không nói một câu, ngay cả nhạc cũng không mở.
Nghiêm Noãn bỗng thấy lòng bất an.
Núi băng nhỏ hẳn là giận lắm. .
Nhưng, sao núi băng nhỏ biết cô đang ở đây? Không phải anh đang họp sao? Sao cô bị bắt nhanh quá vậy?
Cô lập tức nghĩ đến A Tinh.
A A A! Đồ phản bội!
Trừ tiền lương! Trừ tiền lương!
Nghĩ lại, cô vừa lo vừa sầu.
Haiz, xong rồi, núi băng nhỏ biết tất rồi.
Nghiêm Noãn nghĩ mãi vẫn không biết làm sao cho Trình Sóc Xuyên bớt giận.
Đỗ xe vào hầm xong, Trình Sóc Xuyên mở cửa đi ra luôn.
Nghiêm Noãn ngồi ngơ một lúc mới phát hiện anh không có ý định mở cửa giúp mình.
Giận thật rồi!
Bình thường, núi băng nhỏ sẽ giúp cô mở cửa xe, đỡ cô xuống xe, nhất là khi mang thai càng chăm sóc chu đáo.
Nghiêm Noãn chép miệng, cảm thấy mất mát nhưng cũng chỉ có thể tự xuống xe, yên lặng đi theo sau Trình Sóc Xuyên.
Vào thang máy Trình Sóc Xuyên vẫn không nói câu nào, nghiêm mặt cầm áo khoác.
Vào nhà anh đi tắm luôn.
Nghiêm Noãn ngồi ngây như phỗng trên ghế salon, ôm mặt chờ anh ra, trong lòng ưu sầu.
Haiz, không thể tiếp tục như vậy, nhất định phải giải thích.
Cô chống cằm ngẫm nghĩ một lúc, xong còn lấy sẵn quần áo cho Trình Sóc Xuyên rồi đứng chờ trước cửa phòng tắm. Nhưng Trình Sóc Xuyên đi ra mặc áo tắm, không thèm nhìn cô lấy một cái.
"Anh Xuyên, em sai rồi." Nghiêm Noãn ôm quần áo đi theo lấy lòng. Trình Sóc Xuyên mở máy vi tính, cô cũng đứng cách anh một mét nhỏ giọng hối lỗi pha chút nũng nịu.
Nghiêm Noãn có nói xin lỗi Trình Sóc Xuyên cũng chỉ lo nhập mật mã, không dừng lại giây nào, đến liếc một cái thôi cũng không.
Chờ một lúc, thấy cơn giận của Trình Sóc Xuyên không thuyên giảm, cô lại bắt đầu nảy ra chủ ý khác.
Có nên giả bộ đau bụng không?
Cô lắc đầu. Vậy không được! Mặc dù làm thế núi băng nhỏ ngưng chiến tranh lạnh ngay nhưng nếu bị lộ tẩy, chắc chắn anh sẽ tức giận hơn cả bây giờ.
Cô nghĩ thêm một lát, cảm thấy vẫn nên nhận lỗi với thái độ thành khẩn,"Anh Xuyên, em biết sai rồi. Thật ra, em chuẩn bị chu đáo lắm, đã sớm bảo A Tinh sắp xếp người trong hội sở, tuyệt đối không để xảy ra chuyện. Sao em có thể lấy em bé ra làm trò đùa."
"Hơn nữa, Chương DIệu Linh không phải là loại phụ nữ đanh đá chợ búa. Cô ta cũng không biết em mang thai. Còn... em gạt anh... đó là sợ anh lo lắng, sợ anh không cho em đi. Anh xem, không phải giờ em vẫn hoàn hảo không xước xát gì sao? Em thề sẽ không có lần sau. Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không đi đâu cả!"
Tay cầm chuột của Trình Sóc Xuyên hơi ngừng. Giọng anh rất trầm, như âm mắc ở cổ họng,"Em còn nghĩ đến lần sau?"
Thấy Trình Sóc Xuyên hiểu lầm, Nghiêm Noãn vội vàng giải thích,"A, không phải ý đó, chính là... Em thật sự không có ý nghĩ đó." Cô xích lại gần Trình Sóc Xuyên, hai mắt rưng rưng như sắp khóc đến nơi.
Ấy vậy mà, Trình Sóc Xuyên lại ngồi im.
**
Bầu không khí im lặng kéo dài khoảng hai mươi phút.
Nghiêm Noãn hơi tức giận.
Cô chợt nhớ ra mình đang là phụ nữ có thai, là người to nhất trong nhà, tại sao phải liên tục nhận sai? Xin lỗi cũng không chấp nhận thì kệ anh.
Rửa mặt xong, cô tự chui vô chăn, lướt weibo.
May mà mưu kế của kẻ phản bội A Tinh không gây rắc rối cho cô. Bây giờ ngập tràn tin liên quan đến nhà họ Thẩm, con riêng, Chương Diệc Linh.
Ân oán giới thượng lưu hot chẳng kém gì việc các minh tinh móc mỉa nhau. Anh em thù hằn, cướp gia sản, hỗn loạn thành mớ bòng bong.
Nhìn Chương Diệu Linh gặp xui xẻo mà tâm trạng cô không tốt lên xíu nào.
**
Ngoài phòng, Trình Sóc Xuyên gõ bàn phím lách cách.
Thật ra anh cũng không có tâm trạng xử lý công việc, gõ bàn phím chỉ là hành động vô thức. Thấy bên cạnh đột nhiên yên tĩnh, anh kiên nhẫn chờ một lúc, không biết Nghiêm Noãn làm gì mà không gây tiếng động.
Cuối cùng anh cũng không ngồi yên được, gập máy tính đứng dậy.
Không nhìn không biết, nhưng nhìn một cái mới phát hiện Nghiêm Noãn cuộn tròn trong chăn ngủ. Chẳng biết Trình Sóc Xuyên nghĩ gì mà đứng ngẩn ra ngắm một lúc.
Anh không nói gì, yên lặng xốc chăn, ngồi lên giường.
Nghiêm Noãn động đậy.
Chưa ngủ?
Cô trở mình, đưa lưng về phía Trình Sóc Xuyên.
Trình Sóc Xuyên bừng tỉnh, cô đang... giận anh?
Trình Sóc Xuyên cảm thấy khó hiểu lại buồn cười. Anh chưa làm gì cô đâu. Cô dễ cáu kỉnh thật.
Anh mở đèn đầu giường lên đọc sách.
Nghiêm Noãn lật người ngồi dậy, cau mày, tức tối nói: "Không được đọc sách, em muốn ngủ."
Trình Sóc Xuyên khựng lại, thuận theo ý cô gập sách, tắt đèn, yên lặng nằm xuống.
Nhưng, Nghiêm Noãn vẫn không ngủ được.
Trình Sóc Xuyên bất thình lình cảm giác mình bị đạp.
Một lúc sau lại bị một cái nữa.
Anh cũng phát cáu. Tối nay nể mặt cô đang có thai, anh đã nhẫn nhịn bảo đảm không nói ra lời tổn thương.
Lúc Nghiêm Noãn yên lặng muốn đạp lần ba thì bị Trình Sóc Xuyên bắt được.
Trình Sóc Xuyên nắm chân cô, trực tiếp ngồi dậy, mở đèn.
Đèn sáng lên, Nghiêm Noãn cau mày, không hài lòng nói,"Anh làm gì vậy?" Cô rút chân ra, trợn mắt nhìn Trình Sóc Xuyên.
"Câu này anh hỏi em mới đúng, em muốn làm gì?" Trình Sóc Xuyên khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô.
Nghiêm Noãn trừng anh, sầm mặt quật cường mấy giây, sau đó nói,"Anh xem lại mình đi, hơi tí là bạo lực lạnh. Đồ đáng ghét!"
Nghiêm Noãn ôm cá voi của mình ngồi dậy, lườm anh rồi lẩm bẩm xuống giường,"Em giải thích anh không nghe em nói. Em phát hiện sau khi đăng ký kết hôn, anh càng ngày càng lạnh nhạt với em, luôn luôn trưng vẻ mặt vô cảm. Em là phụ nữ có thai đấy! Đang giúp anh sinh con đấy. Coi như em sai, anh có thể mắng em mấy câu cũng được, nhưng anh lại không nói gì. Em ghét nhất là bị người khác lơ đi. Đăng ký kết hôn có nghĩa lý gì? Chưa làm hôn lễ anh đã đối xử với em như vậy, có phải sinh con xong anh định lờ em hết đời không?"
Nói xong cô đứng lên luôn.
"Trình Sóc Xuyên, em quyết định hôm nay không ngủ với anh nữa. Bây giờ em hơi ghét anh, không muốn ngủ với anh."
Cô tức giận đi tới cửa, nhưng Trình Sóc Xuyên nhanh hơn xoay người lăn xuống giường chặn ở trước cửa.
Nghiêm Noãn ngẩng đầu, cau mày,"Anh làm gì vậy? Em muốn qua phòng khác ngủ, tối nay ở chung với anh ngủ không được!"
Trình Sóc Xuyên cũng không nói nhiều, trực tiếp ôm cô thả trên giường.
Vì tôn nghiêmm, Nghiêm Noãn đạp chân giãy giụa,"Anh khốn khiếp, buông em ra!"
Trình Sóc Xuyên chê cô nói nhiều, trực tiếp khóa môi, ép cô nuốt hết những lời sắp nói xuống bụng. Đương nhiên, trong lúc hành động anh vẫn cẩn thận tránh bụng cô.
Nụ hôn vừa triền miên vừa nóng bỏng. Nghiêm Noãn cảm giác mặt mình nóng hầm hập, dần dần ánh mắt cũng mờ mịt.
Trình Sóc Xuyên hiển nhiên còn muốn làm động tác tiếp theo, nhưng lý trí kéo anh về, tay anh không mò xuống thăm dò.
Dù mang thai nhưng Nghiêm Noãn vẫn gầy. Một tay là có thể ôm trọn cô.
Chất giọng trầm khàn của Trình Sóc Xuyên vang lên bên tai, nghe vừa nguy hiểm vừa có chút bất đắc dĩ,"Giờ anh rất muốn 'xử' cái người phụ nữ không tim không phổi này."
Ai không tim có phổi! Lại ngậm máu phun người!
Trình Sóc Xuyên ôm cô,"Em nghe cho kỹ, nếu chuyện hôm nay xảy ra một lần nữa thì anh nhốt em ở nhà, không cho em đi ra ngoài."
Nghiêm Noãn chớp mắt, làm gì cơ? Giam cầm play?
Trình Sóc Xuyên: "Em có biết thế là nguy hiểm lắm không? Đúng là phụ nữ mang thai ngốc ba năm. Bình thường đầu óc em nhanh nhạy, anh không ngờ em sẽ nghĩ ra chuyện liều lĩnh vậy. Tai nạn bất ngờ được gọi như vậy vì nó xảy ra trong nháy mắt, em có nghĩ tới nếu em có chuyện gì thì anh sẽ ra sao?"
Nghiêm Noãn muốn mở miệng nói chuyện nhưng mấp máy môi mấy lần cũng không nói gì được.
"Anh sợ mình nói sẽ khiến em tổn thương, lạnh nhạt với em là dạy dỗ em một chút. Còn em? Nhận sai chưa được mấy phút đã giở bệnh công chúa. Rồi chia phòng ngủ?"
Nói đến câu sau, môi Trình Sóc Xuyên dán lên lỗ tai cô.
Tai Nghiêm Noãn nóng lên.
"Đừng để anh nghe được từ chia phòng ngủ thêm lần nữa."
Nghiêm Noãn gật đầu, yếu ớt nói,"Vậy, vậy sau này anh không được bạo lực lạnh với em. Anh muốn nói gì cứ nói. Cái gì em cũng có thể chấp nhận nhưng anh không được lơ em."
Trình Sóc Xuyên hôn lên tóc cô, ôm cô vào trong ngực.
Tìm được vòng ôm quen thuộc, Nghiêm Noãn như gấu túi tự giác ôm lại. Nghiêm Noãn nhạy cảm thấy thân thể Trình Sóc Xuyên cứng đơ trong chốc lát, không biết nghĩ cái gì, cô bỗng nhiên ghé tai trêu chọc mấy câu.
Yết hầu Trình Sóc Xuyên trượt lên xuống, cuối cùng vẫn phải nhắm mắt nhịn.
Không thể thất bại trong gang tấc.
Anh không muốn Nghiêm Noãn và đứa bé bị thương dù chỉ một chút.
Cũng may vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, ôm nhau ngủ một đêm, những tranh cãi đều cho qua.