Lý Mộ Bạch bỗng nhiên phất tay, người đánh xe như bị một cơn gió kéo lên, nhẹ nhàng rơi xuống ven đường.
Lý đại nho níu lại cương ngựa, tự mình lái xe, từ tốn nói: "Đây là ngàn dặm lương câu, ngày có thể đi nghìn dặm."
Tiếp đó một màn kinh người xảy ra, ngựa kéo xe vốn là một thớt tuấn mã bình thường, giờ bỗng nhiên phấn khởi hí dài một tiếng.
Màu nâu dưới da và từng đầu gân bắp thịt của nó nhô lên, thân thể bành trướng, trong chớp mắt cao lớn gần gấp đôi so với ngựa bình thường.
Xe ngựa của Lý Mộ Bạch nhanh chóng chạy đi.
Trương Thận hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cũng xuống."
Hắn đưa người đánh xe đến ven đường, chính mình thay thế vị trí, níu lại cương ngựa, trầm giọng nói: "Ngựa này không chỉ to khỏe, là ngàn dặm lương câu, còn có sáu cái chân."
Dị biến lần nữa xảy ra, hắc mã cũng giống đồng loại của nó, thân thể nhanh chóng bành trướng, bắp thịt cuồn cuộn.
Chỗ khác biệt là, dưới bụng của nó huyết nhục bỗng tách ra, xương cốt sinh trưởng, thần kinh xen lẫn, mọc ra hai đùi ngựa mới.
Sáu vó của hắc mã như bay, khuấy ên một đám bụi đường, đi sau mà đến trước, đuổi kịp xe ngựa của Lý Mộ Bạch.
"Lão tặc, ngươi quá mức vô sỉ, ngựa nào lại có sáu vó." Lý Mộ Bạch giận dữ.
"Ta nói có là có."
"Được, vậy con ngựa của ta là tám vó ."
"Hừ, lão tặc vô sỉ nhất quyết cùng ta đoạt đệ tử đúng không, xe ngựa này của ta nhẹ như giấy mỏng, bay theo gió!"
Một trận gió thổi đến, xe ngựa của Trương Thận nhẹ nhàng như giấy mỏng, theo gió trôi về phương xa.
Lý Mộ Bạch cũng không cam lòng yếu thế, quát: "Xe ngựa của ta cưỡi mây."
Một đám mây trắng sinh ra từ đất bằng, dính tại trên bánh xe, đưa xe ngựa bay lên bầu trời.
Hứa Bình Chí trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, cho đến khi hai chiếc xe ngựa biến mất ở chân trời, mới nuốt ngụm nước bọt, nói:
"Người đọc sách thật sự có thể nói không thành có ư."
Hứa Tân Niên nhìn lên bầu trời, lòng tràn đầy khát khao, lẩm bẩm nói: "Đây không phải khoác lác, đây là Nho gia ngũ phẩm: Đức Hạnh!"
Nó còn có một cái tên khác, đến từ Giám chính đại nhân khi say rượu từng mỉa mai: Nho lấy văn loạn pháp!
Nhà giam hình bộ.
Hứa Thất An mang gông xiềng, xếp bằng ở trên chiếu rơm, lưng dựa vào vách tường lạnh buốt.
Mũi ngửi thấy mùi không khí ướt lạnh hư thối, dường như lại về tới ngục giam trong phủ nha.
Dựa theo tư liệu công văn y đọc được trong kho lúc trước, nha môn kinh thành khi nam phách nữ nhiều không kể xiết, những chuyện hư hỏng này, căn bản chưa truyền đến tai của lão Hoàng đế thì đã bị đè xuống.
Tấu lên trên bốn chữ mà nặng như Thái sơn, phải chăng là vì nguyên nhân này.
Có thể do nhất thời kinh sợ, không sợ kẻ thù chính trị tiến công tiêu diệt sao, Hứa Thất An thì thầm: "Tốc chiến tốc thắng xử lý ta, lại lấy tính mạng cả nhà bức bách Nhị thúc chịu nhục, chẳng phải là xong sao."
"Ta sai rồi, giai cấp tư sản dân tộc bình thường dễ chịu, nhưng chỉ cần chọc tới những đại nhân vật kia một lần, thì vạn kiếp bất phục."
"Phải như thế nào, ta mới có được quyền lực và lực lượng."
Tiếng loảng xoảng của cửa sắt cuối hành lang mở ra, tiếng bước chân từ xa từ từ đến gần, không bao lâu, một ngục tốt dẫn hai tên giáp sĩ đi cầm đao đến trước hàng rào.
"Mang ngươi ăn cơm rồi chặt đầu." Ngục tốt cười nhạo, nói:
Sau khi gã mở cửa, cũng không có đi vào, ngược lại lui về sau một bước, quát: "Chui ra đây."
Tay của hai tên giáp sĩ đè lấy chuôi đao, ánh mắt đề phòng.
Dù tên kia mang trên mình gông xiềng đặc chế và còng tay, chân, nhưng đối phương vẫn như cũ là võ phu Luyện Tinh đỉnh phong võ phu. Nếu trong tuyệt vọng làm chó cùng rứt giậu, mấy người bọn họ cũng sẽ có nguy hiểm.
"Ngươi tốt nhất thành thật một chút, phối hợp với chúng ta, ngươi cũng không muốn chúng ta bắn thủng gân tay chân của ngươi, sau đó kéo ra ngoài chứ."
Hứa Thất An trầm mặc trong chốc lát
Tôn thượng thư của hình bộ đang xử lý sự vụ, hồ sơ, sổ con xếp đống như núi thì đứng dậy.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn cửa sổ bên ngoài.
Trong tích tắc, hai cái bóng đen nhanh chóng đến gần, hình dáng dần rõ ràng, là hai chiếc xe ngựa, một chiếc theo gió bay, một chiếc thì đằng vân giá vũ.
Hai chiếc xe ngựa sánh vai cùng đi, tranh nhau chen lấn, đồng loạt đáp xuống trong đại viện của nha môn Hình bộ.
Trong nháy mắt, con ngựa to lớn khỏe mạnh rơi xuống đất lập tức kiệt sức ngã xuống, như bị rút khô tất cả sinh cơ, co quắp chết đi.
Binh lính, quan viên lớn nhỏ của nha môn Hình bộ tức thì xông tới.
Tôn thượng thư mặc trường bào cau mày nghênh đón, gã có một khuôn mặt vuông vắn hình chữ quốc, lúc nhíu mày ngưng thần, lộ ra một cỗ uy nghiêm.
"Thuần Tĩnh huynh, Cẩn Ngôn huynh, hai người các ngươi đến Hình bộ chúng ta có chuyện gì."
Tôn thượng thư có chút ngưng trọng, mặc dù Quốc Tử giám và Vân Lộc thư viện tranh đấu từ xưa đến nay, nhưng hai vị đại nho cùng nhau tới, đủ để cho gã tự mình tiếp đón.
Trương Thận chắp tay, trầm giọng nói: "Hình bộ hôm nay bắt một đệ tử của ta, gọi là Hứa Thất An, làm phiền Tôn thượng thư thả người."
Bắt học sinh của Vân Lộc thư viện?
Đám lão già Vân Lộc thư viện tới vì chuyện này sao, Tôn thượng thư nói: "Hình bộ có quyền quản lý hình ngục, sẽ không vô duyên vô cớ bắt người.
Mời hai vị nói rõ ràng."
Gã không có lập tức đáp ứng, mặc dù Quốc Tử giám ở trong quan trường chèn ép Vân Lộc thư viện không ngóc đầu lên được, nhưng đó là bởi vì Quốc Tử giám là học viên triều đình nhà nước.
Vân Lộc thư viện tự nhiên đấu không lại Quốc Tử giám, triều đình không cần người của ngươi, ngươi có thể như thế nào?
Nhưng vậy không có nghĩa là Vân Lộc thư viện như quả hồng mềm có thể nắn bóp. Vân Lộc thư viện nắm giữ hệ thống tu hành Nho gia, là thánh địa trong lòng khắp thiên hạ.
Các tiên sinh bao che khuyết điểm cho học sinh là có tiếng, nên chỉ cần không có thật làm điều gì phạm pháp, quan viên Hình bộ sẽ không chủ động gây chuyện .
Không đợi hai vị đại nho nói chuyện, mấy tên sai dịch bối rối chạy tới, lớn tiếng nói: "Thượng thư đại nhân, bên ngoài có một đám Ty Thiên giám áo trắng tiến đến, xông vào nha môn, chúng ta ngăn không được "
Tôn thượng thư theo tiếng quan viên Hình bộ nhìn lại, một đám đệ tử Ty Thiên giám mặc bạch y mạnh mẽ tràn vào nha môn Hình bộ.
Cầm đầu chính là một nam tử áo thêu lò luyện đan, mày rậm, mũi cao, mắt có quầng thâm tựa hồ quanh năm không ngủ.
Là Tứ đệ tử Tống Khanh của Giám Chính Ty Thiên giám.
Đối phương khí thế hung ác làm Tôn thượng thư chau mày, quát: "Các ngươi tự tiện xông vào Hình bộ, đã xúc phạm luật pháp, còn không mau thối lui."
Tống Khanh dừng bước lại, thở dài, thản nhiên nói: "Thượng thư đại nhân, chúng ta tới Hình bộ là muốn đòi một người."
Nghe vậy, trong lòng Tôn thượng thư nhảy một cái, có chút suy đoán, trầm giọng nói: "Người nào."
"Hứa Thất An, ngày hôm nay vừa bị Hình bộ vô cớ đuổi bắt."
Lại là Hứa Thất An, người này rốt cuộc thần thánh phương nào, đồng thời dẫn tới đại nho của Vân Lộc thư viện, và bạch y Ty Thiên giám.
Tại Đại Phụng, không người nào nguyện ý đắc tội Giám chính, cho dù là Vân Lộc thư viện tự xưng chính thống nho gia. Giám Chính thích uống rượu thường cười nhạo bọn họ lấy văn loạn pháp, cũng đành nhận, không có ý đồ dùng lý phục người với Giám chính đại nhân.
"Xảy ra chuyện gì? Hứa Thất An là ai, sao chưa từng nghe qua nhân vật này."
"Ngươi lạc hậu quá đi, thuế ngân án biết không, người phá án chính là Hứa Thất An."
"Nhưng người này chẳng qua là tên võ phu, làm sao có quan hệ với Nho gia và Ty Thiên giám."
"Kỳ quái, Hình bộ chúng ta bắt y làm gì."
Đám quan chức Hình bộ châu đầu ghé tai lại vây xem, bàn luận.
Tôn thượng thư vẫy tay, gọi một quan viên Hình bộ, hỏi: "Hôm nay Hình bộ có truy nã một phạm nhân gọi Hứa Thất An?"
Kia tên quan viên nhỏ giọng trả lời một câu, sau đó vội vàng chạy đi, trong khoảng khắc, nâng một xấp công văn chạy trở về.
"Thượng thư đại nhân, trong văn thư truy nã không có người tên Hứa Thất An."
Không có? Tôn thượng thư sầm mặt lại.
"Ai đi bắt người?"
"Cái này hạ quan ngược lại biết" quan viên chớp mắt, liếc về phía một vị thanh bào trong đám người, "Là Hoàng lang trung."
"Bá" từng tia ánh mắt nhìn tới.
Sau khi vị này trở về Hình bộ, mới kịp uống một ngụm trà, còn không có kịp tới trước Thị lang công tử để tranh công. Hoàng lang trung mặc áo bào xanh run sợ trong lòng.