Cũng vì nghĩ chị ba phải ra chia ra một phần tâm tư để chăm sóc con gái mình nhiều năm như vậy, nên đối với tiền lương và phụ cấp đã đi đâu, thật sự ông ấy cũng không quá để ý.
Mà bây giờ Trì Lăng Diễm mới mới biết nên cố ý kĩ nhìn Trì Thư Nhan.
Trí nhớ của ông cũng không kém, nhìn sơ qua liền biết quần áo trên người con gái đang mặc là bộ đồ mấy năm trước ông đã nhìn thấy, mà ba anh em Cao Viễn Dương thì sao.
Quần áo trên người tụi nó tất cả đều là đồ mới tinh, ngay cả quần áo trên người chị ba và anh rể cũng là loại có chất liệu tốt nhất.
Trì Lăng Diễm giống như bị người ta tát thẳng vào mặt một cái, trên mặt truyền đến cảm giác đau rát, đau đến nỗi khiến ông vừa tức giận lại đau lòng.
Cái trước là đối với một nhà chị ba, cái sau là đối với đứa con gái bảo bối của mình.
Trì Lăng Diễm cầm lấy bát canh suông trong tay Trì Thư Nhan ném mạnh xuống đất.
Bát bị ném đi phát ra âm thành trầm đục khi bị ném xuống thảm trên mặt đất, cũng mặc kệ tấm thảm bừa bộn, ông nắm tay Trì Thư Nhan nói: "Nhan Nhan, chúng ta về nhà thôi."
Trì Thư Nhan nhìn về phía Trì Lăng Diễm lộ ra ý cười nhợt nhạt, trong mắt hiện lên hơi nước, làm cho người ta nhìn vào cũng cảm thấy vô cùng đau lòng: "Nhan Nhan không muốn ăn đồ chay nữa đâu."
Trì Lăng Diễm đau lòng nhìn, vội vàng nói: "Nhan Nhan nhà chúng ta phải được ăn những món ngon nhất."
Trì Quế Hoa nhìn những hành động, vẻ mặt ngơ ngác, không thể tin nhìn dáng vẻ muốn rời đi của hai người, đây là muốn đi ăn một mình sao?
Bà ta tham lam nhìn một túi hoa quả to kia, cả túi này ít nhất cũng phải hơn hai trăm tệ. Mà anh đào lại vô cùng đắt tiền nữa chứ.
"Em tư, em đi vội như vậy làm gì? Không phải em còn chưa ăn cơm sao? Mau ngồi xuống đi, chị hâm nóng đồ ăn lại cho em."
Trì Quế Hoa không muốn túi hoa quả đắt tiền cứ như vậy không còn.
Bà ta trưng ra vẻ mặt tươi cười vội vàng đi ra khỏi bàn, đến gần Trì Lăng Diễm và rất thuận tay muốn cầm cái túi trong tay ông. Bà ta vui vẻ nói:
"Đi đi lại lại như vậy, thân thể của Nhan Nhan sẽ không chịu nổi đâu, em cứ đặt mấy thứ này ở trong tủ lạnh trước đi kẻo lại bị hỏng."
"Không cần chị ba quan tâm, bị hỏng cũng còn tốt hơn là vào trong bụng của ai đó." Trì Lăng Diễm trào phúng một câu.
Sắc mặt Trì Quế Hoa liền cứng đờ, đang muốn nói lại thì thấy đôi mắt sắc bén có tính uy hiếp kia của Trì Lăng Diễm, bà ta bị dọa đến níu lưỡi.
Khi thấy hai người sắp rời đi, Cao Viễn Tân vẫn luôn ở một bên liền không chịu đựng nữa, vô cung quen thuộc mà đặt mông ngồi trên đất gào khóc lăn lộn, há miệng khóc lớn: "Mẹ, con muốn ăn anh đào, con muốn ăn anh đào."
Trì Lăng Diễm làm như không thấy Cao Viễn Tân đang khóc lớn, ánh mắt ông vô cùng lạnh nhạt.
"Em tư, em xem, đứa bé cũng khóc như vậy rồi, hay là em cho Viễn Tân ăn trước một ít được không?"
Trì Quế Hoa nhìn thấy Trì Lăng Diễm vẫn thờ ơ thì liền nở nụ cười hiền từ với Trì Thư Nhan đang đứng thẳng lưng ở một bên, sốt ruột nói:
"Thư Nhan, cô ba biết cháu là một đứa trẻ ngoan. Cháu xem, tính tình em trai cháu nghịch ngợm, lần này cháu nhường cho nó một chút được không, anh đào này để cho em trai ăn trước, lần sau... lần sau cô ba mua lại cho cháu. Được không?"