Thấy Tôn Tố đi vào, những nữ cảnh sát đó vẫy vẫy tay với cô.
"Tôn Tố, cô biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?" Một nữ cảnh sát hưng phấn cười rạng rỡ hỏi.
"Có người trước mặt mọi người trong cục cảnh sát cầu hôn."
"Ầy, không phải, không phải."
"Vậy thì lại có thiên kim tiểu thư nhà nào tranh nhau hướng Phong cục hiến ân cần?"
Một nữ cảnh sát nhìn Tôn Tố, không biết nói sao, oán giận nói: "Chúng ta là người nhàm chán như vậy sao? Những thứ này đã tính là gì, chúng ta đã gặp nhiều chuyện kỳ lạ hơn rồi."
Tôn Tố nghĩ lại cũng đúng, nhìn các đồng nghiệp đều lộ vẻ si mê của thiếu nữ 17 - 18 tuổi, thật sự là nghĩ không ra, đành phải nói đại: "Vậy tôi cũng không đoán ra được, không phải hôm nay có một người vô cùng đẹp trai tới chứ?"
Bản thân cô cũng có tâm sự, đối với suy đoán những tin tức này cũng không quan tâm lắm.
Không nghĩ tới ánh mắt một nữ cảnh sát sáng lên, vỗ vỗ bả vai Tôn Tố nói: "Có tiền đồ, thật sự có một người vô cùng đẹp trai tới tìm Phong cục, hình như là người ở đế đô tới, hơn nữa Phong cục vô cùng thận trọng tiếp đãi, hình như là người có quyền cao chức trọng."
"Tôn Tố này, tôi nhớ rõ là cô còn độc thân, nhất định phải nắm chắc cơ hội này."
"Đúng vậy, nếu tôi trẻ hơn 10 tuổi, nhất định tôi phải nhào tới thử một lần, dáng vẻ thật sự là quá đẹp."
"Ha ha, cô thật sự nỡ đem người kia đá văng sao?" Một đám nữ cảnh sát trêu chọc nữ cảnh sát nói vô cùng táo bạo kia.
Tôn Tố kinh ngạc nhìn những đồng nghiệp này, đều có thể làm mẹ hết rồi mà có thể khơi dậy lòng bát quái của những người như các cô ấy, thì người đến chắc chắn là một người vô cùng đẹp trai, nếu không thì sao những người đã có gia đình này đều rục rịch, xuân tâm nhộn nhạo chứ.
"Tôn Tố, cô đem phần tư liệu này giao cho Phong cục đi." Cảnh sát Hoàng nói to với Tôn Tố một tiếng.
Tôn Tố 'ai' một tiếng, vội vàng buông đồ xuống, cầm phần tư liệu kia lên, trong ánh mắt hâm mộ của tất cả nữ cảnh sát, vô cùng nghi ngờ nhìn người đàn ông cao lớn mặc tây trang đứng trước cửa văn phòng Phong cục, cơ bắp cứng rắn như đá, hai tay vệ sĩ chắp ra sau lưng.
Tiếp xúc với tầm mắt sắc bén khát máu của vệ sĩ, Tôn Tố liếc nhìn một cái liền biết những người này tuyệt đối không phải là vệ sĩ bình thường, ánh mắt này cô cũng đã từng nhìn thấy ở những kẻ liều mạng.
Tuy rằng trên người những vệ sĩ này tỏa ra một loại khí tức 'người sống chớ tới gần", nhưng Tôn Tố vẫn trấn định tự nhiên nói rõ ý đồ tới.
Một trong những vệ sĩ khẽ gật đầu, không nói gì, giúp cô gõ cửa văn phòng Phong cục.
"Để cho cô ấy vào đi, cô ấy là cấp dưới của tôi." Giọng nói Phong cục khàn khàn trầm thấp, vậy mà đang hỏi ý kiến với người bên trong.