Chuyện Lý Ẩn bái sư là do hứng thú nhất thời, tuy ngoài miệng chàng gọi Đào Hoa là tiên sinh nhưng trong lòng lại chẳng hề mảy may tôn trọng Đào Hoa như một người thầy. Chàng lấy cây trâm ngọc trên tóc Đào Hoa làm phần đáp lễ, vừa nhìn sắc mặt nàng đã biết ngay nàng không hài lòng. Cũng chẳng hiểu vì sao, Lý Ẩn thà xem vẻ mặt nàng giận dữ với mình còn hơn là xem khuôn mặt thờ ơ của nàng ấy.
Tối đến, trước khi ngủ, Lý Ẩn có nhớ lại chuyện cả ngày hôm nay rồi lấy cây trâm hoa đào ra ngắm nghía cho thỏa lòng. Có lẽ là vì ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, giấc mơ tối nay của chàng thế mà lại có Đào Hoa.
Đào Hoa trong giấc mơ vẫn mặc một bộ y phục sẫm màu, chỉ có điều búi tóc nàng xộc xệch, làn tóc dài đáp trên đôi vai gầy, nhìn càng quyến rũ hơn so với lúc thường.
Lý Ẩn trông thấy, bèn bước lên phía trước hỏi: "Tiên sinh đã làm gì mà trang dung chẳng được chỉnh tề thế này?"
Vẻ mặt Đào Hoa hơi đau khổ, vươn tay sờ sờ tóc mình: "Cây trâm của ta không thấy đâu nữa rồi."
Lý Ẩn thấy lòng mình là là, chợt cảm thấy trong tay mình có thêm một vật, vừa cúi đầu nhìn đã thấy ngay cây trâm hoa đào của nàng nằm trọn trong lòng bàn tay. Lý Ẩn nhìn nàng buồn khổ, tim chàng cũng đau theo, đoạn đi vòng ra phía sau nàng cất lời: "Ta búi tóc cho tiên sinh." Dứt lời, chàng bắt đầu gom gọn mái tóc đen dài của Đào Hoa lại rồi búi lên, làn tóc dài vừa được búi lên, cần cổ trắng như tuyết đã lộ ra trước mắt. Làn da trắng đến lóa mắt người khác kia chiếm trọn tầm nhìn Lý Ẩn, chàng đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng trên vùng cổ nõn nà này xuất hiện một dấu vết nào đó, vậy thì đẹp biết chừng nào.
Vừa nghĩ thế, Lý Ẩn đã cúi đầu thản nhiên hôn lên cần cổ mềm mại kia, thưởng thức xúc cảm lành lạnh tuyệt vời tựa nhưng khối thạch ngon miệng. Lý Ẩn động tình, rồi nhớ lại bộ dáng ghét bỏ chàng của Đào Hoa ban sáng, nghĩ thầm: "Không phải nàng chê ta phiền à? Sao lại chả thèm đẩy ta ra thế?" Đến khi chàng ngẩng đầu lên, đã thấy Đào Hoa xoay người lại đối diện với mình, chàng thấy rõ đôi mô nàng hé mở, cả khuôn mặt ửng đỏ, rõ ràng cũng đang động tình.
Bộ dáng lúc này của nàng khiến Lý Ẩn mừng rỡ không thôi, bèn vươn tay ôm người ngọc vào trong ngực.
"Có phải tiên sinh cũng vừa ý ta đúng không?" Chàng vừa nói dứt câu, chả hiểu sao lại cảm thấy lạ, bản thân thế mà dùng từ "cũng" cơ đấy?
Đào Hoa trong ngực chàng bấy giờ hơi ngẩng đầu rồi duỗi tay câu lấy cổ chàng, thủ thỉ: "Phải đó. Ta không thích Lý Tiềm, ta chỉ vừa ý Lý Ẩn thôi."
Lý Ẩn vừa nghe lời ấy, chợt ngẩn người, nàng không gọi ta là Lý Ẩn, chỉ gọi là tướng quân mà thôi, cuối cùng đây cũng chỉ là trong mơ. Nghĩ đến việc Đào Hoa diễm lệ yếu đuối trong ngực mình chỉ là một giấc mộng xưng, Lý Ẩn tức thì bế Đào Hoa lên, đi về phía chiếc giường bên cạnh.
Lý Ẩn đặt Đào Hoa lên giường rồi xoay người áp lên ngay, chàng chỉ cảm thấy bên dưới mình là một sự mềm mại khôn cùng, mềm tới mức khiến "cái kia" của chàng càng lúc càng hưng phấn hơn.
Đào Hoa nằm trên giường là một bộ dạng mặc người dày xé, chỉ chốc lát sau, cả hai người đã gần như không còn mảnh vải nào che thân.
"Tướng quân định làm gì?" Đào Hoa hỏi, trên người nàng chỉ còn sót lại mỗi nịt ngực (áo trong).
Lý Ẩn nhìn chăm chăm vào làn da trắng nõn, dáng người hấp dẫn của người dưới thân, cả phần ngực được bao bọc trong lớp áo trong đã đè lên người chàng ban sáng, cả người sớm đã miệng đắng lưỡi khô. Cuối cùng nhịn không nổi, gấp gáp dùng tay xoa nắn bộ ngực mềm mại của nàng. Đào Hoa bị chàng "ức hiếp" như vậy, không khỏi kêu một tiếng rồi run giọng hỏi: "Ngươi...đang định làm gì?"
Lý Ẩn sợ làm đau nàng, không dám dùng quá nhiều sức, hơi thở ngày càng nặng nề hơn, "Làm gì ấy à?...Đương nhiên là đang nên duyên vợ chồng với tiên sinh."
Đào Hoa nghe xong, uất ức nói: "Ta chưa từng làm qua chuyện đó...cũng không muốn chút nào hết."
Lý Ẩn thấy nàng đáng yêu quá đỗi, kìm lòng không được, cúi đầu hôn môi nàng rồi nói: "Để ta làm tiên sinh cho, dạy nàng chuyện vợ chồng." Môi Đào Hoa vừa căng mọng vừa hồng hào mà cũng nhỏ nhắn. Lý Ẩn vừa cắn vừa mút môi nàng. Đào Hoa hơi khó chịu, giãy giụa một chút, Lý Ẩn thấy thế bèn kề sát lại gần, chen người anh em tốt của mình vào giữa hai chân nàng rồi cọ lấy cọ để. Cứ càn quấy như thế, dù chưa chính thức chen vào nhưng Lý Ẩn đã cảm thấy sung sướng vô cùng, chỉ muốn cùng Đào Hoa triền miên như thế mãi.
Lý Ẩn ôm chặt lấy Đào Hoa, siết vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cọ xát làn da đẹp đẽ của nàng mà lòng càng mê đắm hơn. Chàng dùng tay xoa nắn khuôn ngực Đào Hoa, luồn bàn tay mình vào áo trong, lấy lòng bàn tay chạm vào đầu ngực nàng, bàn tay hư hỏng còn lại không quên lần xuống dưới, "ghé thăm" quần nhỏ Đào Hoa.
Lý Ẩn chợt nghĩ đến vị hôn phu trước kia của Đào Hoa là Tần Lại Huyền, còn có vẻ mặt si mê của Lý Tiềm mà hơi ghen trong lòng, chàng hỏi: "Chỗ này đã từng bị Lý Tiềm chơi qua hay chưa?" Lý Ẩn vừa hỏi vừa miết tay lên phần lông thưa thớt mềm mại ở nơi đó.
Cả người Đào Hoa bấy giờ đã mềm đến mức chảy ra nước, nàng lắc đầu, nhưng không khỏi dùng sức kẹt cái bàn tay hư hỏng kia lại.
"Tần Lại Huyền thì sao?" Đào Hoa vẫn một mực lắc đầu, nàng ôm lấy Lý Ẩn, ngoan ngoãn nói với chàng: "Ta chỉ làm chuyện vợ chồng với tướng quân mà thôi."
Đương nhiên, Lý Ẩn rất chi là thỏa mãn khi nghe thấy nàng nói thế, chàng khẽ hôn lên vầng trán trơn bóng của Đào Hoa: "Được, vậy cứ để làm tiên sinh, dạy Yêu Yêu chuyện vợ chồng." Vừa dứt lời, chàng đã vội vã dùng ngón tay mình chen vào cái khu cấm kỵ ấy.
Đào Hoa làm sao chịu nổi, nàng khẩn khoản xin tha: "Tiên sinh...nhẹ một chút."
Lý Ẩn nghe thấy nàng gọi mình là tiên sinh, phần thân dưới càng hưng phấn hơn, cũng sắp nhịn không nổi đến nơi. Chàng vừa định ngồi dậy cởi quần áo đã phát hiện bản thân đã trần như nhộng tự lúc nào, mà trên người Đào Hoa cũng không còn mảnh vải nào che thân nữa, chàng bèn cúi người, đè lên.
Bộ ngực Đào Hoa bị chàng đè nặng, khó chịu vô cùng nên mới nói: "Tiên sinh, Yêu Yêu thở không nổi."
Lý Ẩn thương nàng, hơi đứng dậy, đoạn tách hai chân nàng ra, chen tới. Hai thân thể vừa dán vào nhau, phần kia dán lên da thịt mềm mại của Đào Hoa đã khiến Lý Ẩn cảm thấy một sự sung sướng không nói nên lời. Chàng cọ bậy cọ bạ một hồi, bắt đầu cảm thấy góc nhỏ kia bắt đầu chảy nước, chàng xấu xa hỏi Đào Hoa: "Chỗ này chưa từng có người khác chơi qua, sao lại mau ướt đến vậy chứ hả?"
"Đó là do...do tiên sinh quá nóng."
Lý Ẩn nghe xong thì hưng phấn không thôi, động tác càng mãnh liệt nhanh chóng hơn, trong lòng còn không kiềm được nghĩ thầm, sao giấc mộng xuân này lại chân thực đến vậy được nhỉ, thật sự đang mơ thôi à?
Lý Ẩn hơi thất thần, thân dưới của Đào Hoa đã sớm chín muồi, nàng hơi cử động, nói với Lý Ẩn: "Tiên sinh, tiến vào đi mà."
Lý Ẩn nghe được, sao nhịn cho nổi nữa? Chàng dùng sức phá vỡ "kén bướm" đi vào. Góc bí ẩn ấy của Đào Hoa vừa mọng nước vừa chật hẹp, vừa đi vào, chàng đã cảm thấy người anh em của mình được bao quanh bởi một cảm giác ẩm ướt liếm mút tuyệt diệu. Lý Ẩn còn đang hưởng thụ, Đào Hoa thế mà lại cong eo dán sát vào chàng, vừa ngượng ngùng vặn eo thon vừa dối lòng nói: "Tiên sinh là đang muốn chơi hư ta..."
Lý Ẩn không nghĩ đến Đào Hoa cũng sẽ có lúc lẳng lơ điên đảo chúng sinh thế này, tim chàng đập loạn như bị trúng tà, vật dưới thân động đậy vài ba bận nữa rồi tiết ra. Lý Ẩn xấu hổ trong lòng, muốn ôm Đào Hoa âu yếm mấy câu, vừa duỗi tay ôm thì chỉ thấy bản thân đang ôm chăn gấm lạnh lẽo. Lòng hơi hoảng hốt, chàng mở mắt thì phát hiện bản thân vẫn đang nằm trên giường, chăn đơn gối chiếc, nào có nàng Đào Hoa như hoa như ngọc trong lòng. Lý Ẩn thở dài một tiếng, cảm thấy được lòng bàn tay lành lạnh, hóa ra chàng vẫn còn cầm trong tay cây trâm khắc hoa đào kia.