Hơi thở Lý Ẩn ngưng trọng, đưa tay cởi chiếc quần trong đang bao bọc vòng mông vểnh của Đào Hoa ra. Đào Hoa tuy nói bạo là thế, nhưng trong lòng vẫn còn ngựng lắm, hai chân nàng không tự chủ được quắp lại. Lý Ẩn cũng không nóng vội gì, chàng chủ động trêu chọc nàng. Dưới ánh trăng, cả thân thể trắng nõn của nàng cứ như đang hòa vào vầng sáng ngọc ngà ngoài kia vậy, Đào Hoa trông cứ như thể đang ôm trọn vầng trăng trong vòng ngực tròn. Trong thâm tâm Lý Ẩn bấy giờ trào dâng một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Đào Hoa bị chàng ôm trong ngực cứ như đứa trẻ thơ đang chầm chậm, chầm chậm chuyển động, nàng thoáng do dự không hiểu ý chàng, còn đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt người trước mặt: "Lý Ẩn?"
Tay nàng vừa mềm mại vừa mát lạnh, đầu ngón tay hồng hồng, sắc hồng ấy còn giống với phần đỉnh ngực mê người kia. Lý Ẩn càng nhìn càng mê đắm, chàng xoay mặt, áp đôi môi mình lên lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng cọ qua cọ lại. Đào Hoa bị hành động trêu chọc của chàng làm mềm nhũn cả người, chưa kịp rút tay lại thì đã bị Lý Ẩn cắn cho một cái.
Lý Ẩn dùng sức, cắn đến đau tay nàng, nàng nói, trong giọng điệu còn mang theo sự run rẩy: "Đừng ăn ta..."
Y nhìn hai bên má đỏ hồng của nàng, rõ là đang động tình thì bèn cười một tiếng: "Vậy nàng tới đây ăn ta đi."
Đào Hoa nghe lời y nói, ngây ngây ngốc ngốc định liếm ngón tay y thì bị cản lại, "Không phải ăn chỗ này." Lý Ẩn nói rồi, nhanh chóng cởi hết số quần áo ít ỏi còn vướng lại trên người mình, lúc đang cởi đến quần, chợt thấy Đào Hoa xấu hổ nhìn sang hướng khác bèn giữ cằm nàng rồi bảo: "Nàng nhìn này."
Trong chốc lát ấy, Đào Hoa chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh như trúng tà, chỉ biết nhìn theo tầm mắt của Lý Ẩn rồi cứng đờ ở cái góc nhìn ấy luôn. Lý Ẩn có vẻ rất chi là vui mừng khi được Đào Hoa "chú ý" đến, chẳng mấy chốc côn thịt bên dưới đã trướng to thêm vài phần. Đào Hoa vừa xem đã thấy đũng quần y phồng lên thành một "túp lều" to. Đến khi y cởi nốt quần đi thì chỉ thấy một cây côn thịt đỏ tím nổi gân, chung quanh là phần lông đen bao bọc, còn có hai bên "hòn ngọc" nom rất hung hãn.
Lý Ẩn cảm thấy Đào Hoa chỉ mới nhìn thôi mà y đã hưng phấn lắm rồi, y còn lỗ mãng chọc chọc eo Đào Hoa: "Yêu Yêu à, ăn cái này mới tốt."
Ấy thế mà Đào Hoa vẫn ngơ ngác nhìn dưới thân y một hồi, đoạn hỏi: "Sao...chỗ này của người còn lớn hơn nhiều so với người khác thế?"
Lý Ẩn nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nứt ra đến nơi, chàng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: "Nàng còn từng nhìn của người khác nữa đấy à? Tên đó là ai hả?"
Ngoài miệng thì hỏi thế, nhưng trong lòng Lý Ẩn đã sớm đem Tần Lại Huyền phanh thây ngàn ngàn vạn vạn lần rồi.
Đào Hoa biết y đang tức giận, cũng biết y đang hiểu sai ý mình, nàng chỉ nhẹ nhàng cười cười, ghé sát lại gần lồng ngực y đáp lời: "Hoa doanh"
(Tên của bản xuân cung đồ vào đời Minh)
"Nàng...nàng từng xem Hoa doanh?"
Hoa doanh là tên của một quyển sách ướt át nổi danh, dù không bán đầy ngoài ngõ như bán cá nhưng phàm là kẻ sang người quý trong kinh thành ai mà không tự có một quyển riêng kia chứ? Lý Ẩn biết Đào Hoa còn xem cùng một quyển sách không đứng đắn như mình, lòng càng nóng nảy.
Đào Hoa bên kia nghe xong câu hỏi ngớ ngẩn ấy của y, lại cười: "Tướng quân xem được thì sao ta lại không?"
Lý Ẩn siết đôi tay nàng: "Nếu nàng đã xem qua thì ắt sẽ biết chỗ "tiện dụng" của thứ này chứ hả?"
Đào Hoa nghe lời y nói, cẩn thận nhớ lại một chút, nàng nhớ trong ấy có một bức họa, vẽ một nử tử nằm giữa hai chân nam tử, dùng miệng "hầu hạ" vật kia, nàng còn nhớ trong ấy còn chú thích thêm:
"Đêm xuân nồng nhiệt, tình say hương đắm, người ngọc chớ phụ cảnh vui. Tự mê tự đắm, tự nuốt tự phun, tự thưởng thức lấy phần nồng đượm ấy. Cúi đầu trông nhìn, nhấp nhô chìm nổi, như con tàu vượt biển trùng khơi. Mắt trào lửa dục, hồn khó bình yên, không nơi nương dựa.
Nàng im lặng, nhìn Lý Ẩn xưa nay luôn lạnh lùng mà giờ đây hai mắt đã hằn đỏ, tràn ngập vẻ ham muốn khó kiềm. Nàng chợt dùng tay cố gắng nắm phần thịt căng đầy đó, Lý Ẩn bất ngờ bèn kêu lên một tiếng.
Đào Hoa thấy y bị mình trêu chọc, trong lòng bỗng dâng lên khoái cảm bí ẩn là là, còn cảm thấy hoa huyệt mình ẩm ướt. Nàng di chuyển tay, mãi đến khi người anh em kia chảy ra chút chất lỏng lỏng sền sệt, Đào Hoa mới đè nhẹ lên phần đỉnh phía trên, vừa miết vừa hỏi: "Đây là gì thế?"
Lý Ẩn sao chịu nổi sự kích thích ấy? Y nhịn đến mức trán nổi gân xanh, vật bên dưới còn được thế trướng ta hơn, giống như đang lấy bàn tay trắng trẻo của nàng thế thay cho hoa huyệt bên dưới vậy.
Nhưng ngoài miệng thì vẫn bảo: "Nàng dùng cái miệng nhỏ của mình đi đã."
Lý Ẩn vốn tưởng Đào Hoa sẽ không chịu làm theo ý mình, ai ngờ thế mà nàng lại ngoan ngoãn xoay người, quỳ xuống dưới thân y. Lý Ẩn nhìn chăm chăm vào cơ thể trắng ngần trước mặt, eo nàng nhỏ, mông tròn vểnh, giống như đang im lặng quyến rũ y, khiến tâm thần y nhộn nhạo.
Lý Ẩn còn đang thất thần thì đã nghe Đào Hoa nói: "Chỗ này của ngươi có một nốt ruồi."
Nói xong, Lý Ẩn ngay lập tức một chỗ trên côn thịt mình được liếm qua một cái. Lúc này Lý Ẩn đã thật sự không nhịn nổi nữa, y duỗi tay nắm cằm Đào Hoa rồi dí sát lại gần người anh em mình. Đào Hoa tuy có liếm qua vật ấy thật, nhưng khi bị dí sát thế này thì vẫn không tránh khỏi việc ngây người.
Có điều lần này Lý Ẩn không thương tiếc nàng nữa, cử động hông, côn thịt dữ dằn đó đã cọ xát lên cánh môi hồng kiều diễm của nàng, chất lỏng kia còn càn quấy quện lên môi nàng rồi nhỏ giọt xuống. Chỉ một chốc thôi mà đến cả hơi thở của Đào Hoa cũng lây nhiễm mùi vị của Lý Ẩn , còn có cảm giác bản thân như đang cùng phần thịt kia hôn môi đắm đuối vậy, vừa nghĩ thế, phía bụng nhỏ của nàng đã dâng lên cảm giác ngưa ngứa trương trướng lạ kỳ.
Nàng than thầm trong lòng, hé môi ngậm vào phần kia. Vừa ngậm vào đã nghe được Lý Ẩn say đắm gọi tên nàng, Đào Hoa chưa từng làm chuyện này, đương nhiên cũng không biết cách hầu hạ người khác, nàng chỉ đơn giản xem phần thịt kia là thức ăn mà liếm, mà mút lấy. Côn thịt Lý Ẩn rất to, nàng vừa ngậm một lúc đã thấy khó chịu vô cùng. Nàng nhả ra rồi tủi thân nói với Lý Ẩn: "...Lớn quá đi mất."
Khi nàng nói chuyện, một vết lỏng bàn bạc còn nối giữa khóa miệng nàng với phần đỉnh thịt kia. Lý Ẩn trông thấy, yết hầu căng thẳng chuyển động, y dỗ nàng: "Yêu Yêu, dùng tay một lần nữa, nhé."
Có điều lần này Đào Hoa không chiều theo ý y nữa, nàng dán người lên lồng ngực y rồi nhỏ giọng nói: "Ngươi sờ sờ ta đi mà."
Lý Ẩn nghe xong thì sao còn nhịn được nữa? Bàn tay nhanh chóng tìm đến nơi giữa hai chân nàng, vừa sờ đã thấy được sự ướt át ở nơi đó, phần lông và cửa huyệt đã ướt đẫm cả rồi. Chàng ta không kiềm được dán môi lên bên tai Đào Hoa cảm thán mà như đang trêu ghẹo: "Không ngờ tiên sinh lại lẳng lơ đến vậy đấy."
Đào Hoa nghe mà run rẩy cả người, tuy là chính nàng mời gọi Lý Ẩn, nhưng sự ngượng ngùng trong lòng vẫn chưa vơi đi chút nào, nàng lắc đầu liên hồi rồi chôn cả khuôn mặt ngay cổ Lý Ẩn.
Lý Ẩn thấy nàng ngượng chín cả người, ngón tay đã nhanh chóng tiến vào trong "động", chàng chỉ cảm thấy phần thịt trong ấy vừa mềm vừa nóng, đang triền miên quấn quýt lấy đầu ngón tay mình, quả là có khác với cái miệng nhỏ phía trên của Đào Hoa vậy. Từ lần thân mật ngắn ngủi trước ở sơn động, Lý Ẩn đã biết thân thể Đào Hoa vừa mềm vừa nhạy cảm. Quả nhiên, chàng vừa vói hai ngón tay vào, Đào Hoa đã sắp chịu không nổi nữa rồi.
Đến khi chàng ta chọc vào rút ra khoảng hai mươi mấy lần liền, Đào Hoa đột nhiên nắm lấy tay chàng, siết lấy tay chàng rồi vặn mông một trận. Sau đó nữa, chàng nghe Đào Hoa rên lên một tiếng, phần thịt mềm co rút run rẩy dữ dội, một trận nước ấm đã tưới ướt tay Lý Ẩn.
Lý Ẩn thấy nàng vừa tiết ra, đang định ôm nàng vào ngực thân mật một chút. Thế mà nàng lại thẳng người lên, áp mặt sát vào phần thân dưới Lý Ẩn. Lần này không cần Lý Ẩn chủ động, Đào Hoa đã nhanh chóng ngậm côn thịt vào miệng. Vừa tiết ra, giữa hai chân vẫn còn cảm giác ngưa ngứa, Đào Hoa một bên phun ra nuốt vào côn thịt Lý Ẩn, một bên không kiềm được vặn vẹo uốn éo phần eo nhỏ xinh của mình.
Lý Ẩn chưa từng gặp qua dáng vẻ sắc dục như thế này của Đào Hoa, chàng ấn gáy nàng, chọc vào rút ra hơn mười mấy lần rồi tiết ra ngay trong miệng nàng.