Hoàng hôn đã buông xuống, Thẩm Loan tỉnh dậy từ giấc mơ.
Mây tía phủ kín bầu trời, hoàng hôn chìm vào biển mây.
Thẩm Loan duỗi người lười biếng gần cửa sổ, nhìn tia nắng cuối cùng dần mờ đi.
Bây giờ cô đang ở trong căn phòng giấy.
Căn phòng này được chứng nhận bởi địa phủ. Không gian trong phòng không lớn, khoảng 20 mét vuông, với sáu mặt được làm bằng giấy. Có một cánh cửa phía trước dẫn ra thế giới thường, và một cánh cửa phía sau tiếp giáp với địa phủ. Có thể nói căn phòng này nằm giữa ranh giới giữa âm và dương.
Địa phủ cấp cho Thẩm Loan căn phòng này vì có người muốn chiếm lấy cơ thể cô. Hồn phách của cô đã đi vào địa phủ, nhưng tuổi thọ của cô chưa hết. Địa phủ không can thiệp vào chuyện của con người, vì vậy họ đưa cho cô căn phòng giấy để cô tự tìm cách lấy lại cơ thể.
Thẩm Loan được sống lại, nhưng cô chỉ có thể ở trong phòng giấy và không thể mở cửa ra ngoài. Cô chỉ là một linh hồn, ánh nắng mặt trời gây tổn thương cho cô. Buổi tối, dương khí còn sót lại cũng khiến cô khó chịu.
Tóm lại, cô không thể rời khỏi căn phòng này. Địa phủ cho cô cơ hội sống lại, nhưng cô nghi ngờ khả năng sống lại đó là lừa đảo. Họ có thể chỉ muốn giam cầm cô ở đây để cô tiêu hết tuổi thọ còn lại.
Trong bóng tối, Thẩm Loan nhìn qua cửa sổ thấy người đi đường, quan sát được từng cảm xúc hỉ nộ ái ố của họ.
Mặc dù khả năng sống lại của cô mỏng manh, nhưng cô vẫn muốn sống.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Loan không nhìn, nhưng cô biết đó là ai.
Cô nói: "Vào đi."
Không cần mở cửa, Trương Hằng đã mang theo một đám quỷ hồn xuyên qua cửa. Anh ta là quỷ sai của địa phủ và đã quen thuộc với Thẩm Loan sau nhiều lần gặp gỡ.
"Cô lại ngây người nữa rồi." Anh ta nói.
"Nếu không thì làm gì bây giờ." Nơi này chính là lồng giam, cô cũng chỉ có thể phát ngốc mà thôi.
"Cô có thể cùng tôi đi đến địa phủ." Trương Hằng thấy cô lẻ loi một mình cũng tội: "Địa phủ có 36 phủ 72 trấn, luôn có chỗ cho cô ở, đến đó còn có hàng xóm, cùng với ở đây không khác biệt lắm, ở đó vẫn tốt hơn là ở đây một mình."
Thẩm Loan cười nói: "Tôi mà đi đến đó thì anh chẳng còn đường tắt mà đi."
"Không sao, cùng lắm thì về sau tôi không lười biếng nữa." Cửa vào địa phủ ở Phong Đô, khu quản lí cửa anh ta ở Hàng Thị mà khoảng cách giữa hai nơi có điểm xa, đôi khi anh ta lười biếng sẽ ở lại nhân gian rất lâu, liền đến đường tắt ở chỗ Thẩm Loan về địa phủ.
"Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi không muốn đến địa phủ." Thẩm Loan nói từ chối.
"Tại sao, ở địa phủ không tốt sao?" Trương Hằng có chút không hiểu.
Thẩm Loan nhìn thế giới bên ngoài nói: "Bởi vì ở địa phủ rất tốt, tôi sợ tôi vui cả quên trời quên đất, sẽ quên mình nên là một người sống."
Trương Hằng nghe vậy nhất thời im lặng.
Anh ta vốn đã quên rằng cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt là một người vô tội. Cô vốn nên sống một cuộc sống xán lạn nhưng lại bị người khác cướp nhân sinh xán lạn đó.
"Cô có hận người kia không." Trương Hằng nói xong cảm thấy bản thân mình quả thật nói nhảm.
"Đương nhiên là hận." Giọng nói của cô rất bình tĩnh, khi biết mình bị chiếm lấy thân thể cô vừa hận vừa oán, cũng tuyệt vọng nhưng dù như vậy cũng vô dụng,"Cho dù có hận cũng không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, còn sống mới có cơ hội. Tên trộm kia tốt nhất đừng để cho tôi có cơ hội, nếu không..." nói đến đây, cô nở một nụ cười, trong mắt lóe lên tia lãnh lẽo.
Thấy cô như vậy, anh ta ngược lại trong lòng sinh ra một chút thưởng thức.
Nếu như mọi người đều chọn thỏa hiệp thì thế giới này đều trở nên vô nghĩa.
"Nếu như cô quyết định ở lại đây vậy thì cô có muốn kiếm thêm chút tiền không?" Anh ta nói, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cô liền giải thích: "Ở chỗ này của cô có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, việc này đối với các quỷ hồn dưới địa phủ là điều hấp dẫn cực lớn. Cô cũng đã biết, quỷ hồn dưới địa phủ xếp hàng đầu thai rất nhiều đến nỗi phải xây 36 phủ mới sắp xếp ổn thỏa, nếu bọn họ có cơ hội ra thế giới bên ngoài một lần chắc chắn bọn họ sẽ bỏ ra giá cao mua cơ hộ này. Thế nào, cô có muốn thử không."