Lý Minh Châu không khỏi dừng bước, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía nhân viên cửa hàng trước mặt."Cô biết tôi?"
Thẩm Loan nhún vai."Đây không phải trọng điểm, không biết cô có từng nghe nói qua, người vừa chết vào buổi tối thứ bảy sau khi chết sẽ trở lại nơi họ còn sống và ở bên cạnh người họ quan tâm hay không. Nếu tôi nhớ không lầm, đêm nay vừa đúng ngày thứ bảy bác sĩ Lý mất."
Thấy cô nhắc tới cha mình, Lý Minh Châu không còn lạnh nhạt như trước."Ý cô là sao?"
"Tối nay ngồi ở đây thêm một lát đi." Thẩm Loan nói.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Lý Minh Châu biết mình nên đi ngay bây giờ, cách nhân viên cửa hàng kỳ quái trước mắt này xa một chút, nhưng một tia do dự sâu trong nội tâm lại khiến cô ấy ở lại.
Cô ấy nắm chặt ví tiền trong tay, ngồi xuống ghế cạnh quầy bar."Được, tôi ngồi thêm một lát."
Đối diện quán, Dương Thiếu Tế cho rằng Lý Minh Châu lại muốn uống rượu, cũng không tới khuyên can. Anh ta vô cùng hiểu tâm tình hiện tại của Lý Minh Châu, để cô ấy phát tiết thật tốt sau đó quay đầu tiếp nhận hiện thực rồi bỏ lại mọi chuyện buồn phía sau là tốt nhất.
Bóng tối từng chút một sâu hơn, ngõ nhỏ vốn không có người đi lại trở nên càng yên tĩnh, trong đêm tối loáng thoáng còn nghe thấy tiếng côn trùng đang kêu.
Lúc mười một giờ, Dương Thiếu Tế và Lận Trực lên gác xép nghỉ ngơi trước, nhưng không tắt đèn ở tầng một. Hiện tại Lý Minh Châu đang ở trong phòng khách của bọn họ, nên họ muốn giữ cửa lại cho cô ấy.
Cũng đúng lúc này, cửa tiệm Thẩm Loan có một vị khách mới.
Thẩm Loan nhìn thấy 'người' vừa tới, nói với Lý Minh Châu: "Người cô chờ đã tới."
Lý Minh Châu quay đầu nhìn, chỉ thấy ngoài cửa kính có người đưa lưng về phía cô ấy. Người nọ mặc áo blouse trắng, dáng người gầy gò, cùng bóng lưng trong trí nhớ của cô ấy dần dần hòa hợp làm một.
"Cha?" Lý Minh Châu chậm rãi đứng lên, trong mắt tràn đầy khó tin.
Nhưng người ở bên ngoài mãi không xoay người lại, Thẩm Loan đi mở cửa ra mời vào thì ông ấy mới quay người nhìn con gái ở trong phòng, nói:
"Không làm con sợ chứ?"
Lại thấy mặt cha, Lý Minh Châu che miệng lắc mạnh đầu, muốn nói gì nhưng cổ họng nghẹn lại không thể phát ra chút âm thanh nào, chỉ có nước mắt cứ tuôn rơi.
Lý Vĩnh Minh thấy con gái như vậy thì đưa qua tờ khăn giấy, vừa an ủi cô ấy vừa ngồi xuống ghế bên cạnh.
Qua một lúc cảm xúc của Lý Minh Châu mới dần bình ổn, cô ấy nhìn cha và nói:
"Được gặp cha thật tuyệt."
Cô ấy đã chấp nhận sự thật là cha mình đã chết, biết trước mắt mình không phải người sống, nhưng cô ấy không quan tâm, dù là người hay quỷ thì ông ấy mãi mãi là cha của của cô ấy.
Lý Vĩnh Minh sờ đầu con gái:
"Đừng buồn, cha chỉ là đi đến nơi khác trước con, làm người thì sớm muộn gì đều sẽ trải qua một lần như thế, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ lại đoàn tụ."
"Dạ." Lý Minh Châu hít cánh mũi, nắm lấy tay cha mình: "Bên kia có tốt không ạ?"
"Tốt lắm, có huyện, có nhà cửa giống trên trần gian. À, cha còn gặp mẹ của con, hiện đang ở cùng nhau, bà ấy hễ rảnh là lại lèm bèm nói trước kia cha không có thời gian ở cùng bà ấy. Chờ có dịp con đi mộ bà ấy thắp nén hương thì năn nỉ giúp cha, xin bà ấy bớt lải nhải, bà ấy nhất định sẽ nghe lời con."
"Thật ạ?" Lý Minh Châu tưởng tượng cảnh mẹ lải nhải với cha thì trong lòng cảm thấy an ủi: "Con sẽ đi, trước kia cha ở mãi trong bệnh viện, vừa lúc thừa dịp hiện tại bên cạnh mẹ nhiều hơn."