Sau khi Thẩm Loan rời đi, Từ Văn Bân liền xách hộp mang đồ ăn trở về.
Ba người ăn xong đồ ăn khuya, Dương Thiếu Tế vừa lau miệng vừa nói: "Tao nói Đại Binh à, đã năm ngày rồi, bọn tao cùng mày thức cả đêm, cũng không thấy nữ quỷ mà mày nói. Thực sự có ma ở đây không?"
Qua mấy ngày như vậy, tâm tình sợ hãi lúc trước của Từ Văn Bân đã gần như bình phục, bởi vậy đối với vấn đề này, anh ta cũng có chút không xác định,"Nếu không có, vậy vì sao tiền đang yên đang lành lại biến thành tiền âm phủ."
"Khách quan mà nói, điều này không loại trừ khả năng do con người tạo ra, chẳng hạn như tráo tiền."
Lận Trực lúc này mở miệng nói, thấy hai người đều nhìn về phía mình, anh ném cho bọn họ một lon Sprite, tiếp tục nói: "Đại Binh, tối hôm đó cậu ngủ chưa?"
"Ngủ rồi..." Từ Văn Bân biết anh muốn nói cái gì,"Nhưng lúc đó đã hai ba giờ sáng. Hơn nữa người bình thường cũng không mở được rương tiền."
"Người ngoài không thể mở, nhưng chính mình chẳng nhẽ không mở được?" Lận Trực nói,"Đương nhiên, đây cũng chỉ là một loại suy đoán của tôi. Không có sự giám sát, người nào đó trong cửa hàng thừa dịp cậu ngủ rồi đổi tiền. Loại chuyện này có thể xảy ra, hiểu chưa?"
"Đúng."
"Vậy giả thiết chuyện này không phải xảy ra với cậu, mà là xảy ra trên người người qua đường, cậu cảm thấy khả năng phát sinh loại chuyện này cao một chút, hay là nửa đêm gặp quỷ dùng tiền âm phủ mua đồ khả năng cao hơn một chút?" Lận Trực hỏi.
Từ Văn Bân suy nghĩ một chút, lựa chọn người trước,"Tôi càng nghiêng về khả năng trước."
"Chính xác," Lận Trực vỗ vai anh ta,"Đừng tự mình làm mình sợ. Camera đã được lắp đặt, cho dù đó là người hay ma thì luôn luôn xuất hiện trước máy ảnh."
"Được rồi, tôi đã bị cậu thuyết phục." Từ Văn Bân buông tay,"Chắc chắn là có người đang giả thần giả quỷ đây mà."
Mặc dù anh ta là chủ sở hữu của chuỗi cửa hàng, nhưng anh ta không thể hiện thân phận của mình. Chuyện trong cửa hàng anh ta có nói với cha mình, cha anh ta cũng chỉ bảo anh ta hãy coi mình là một nhân viên bình thường đi theo quy trình, không cần vượt cấp.
"Tao cũng cảm thấy mày đang tự dọa mình" Dương Thiếu Tế uống một ngụm đồ uống,"Anh em à, nên dũng cảm hơn"
Từ Văn Bân lúc này mới giật mình,"Thì ra ngay từ đầu các cậu đã không tin có quỷ."
"Đổi lại là mày thì mày sẽ tin à?" Dương Thiếu Tế vẻ mặt khinh bỉ nói,"Vì cứu mày trở về từ đường mê tín dị đoan, tao đã vứt bỏ vẻ đẹp nhẫn tâm để biến ra hai quầng thâm, nếu mày còn đi lệch, đừng trách anh em tao nam nữ không phân biệt."
Từ Văn Bân: "..."
"Được rồi, xe đón tới rồi." Dương Thiếu Tế nhìn điện thoại di động,"Tao và A Trực đến Lý Thủy cổ trấn chơi đây, không thức trông hàng với mày nữa, có việc thì liên lạc."
Biết bọn họ vì mình mà đặc biệt lại đây, trong lòng Từ Văn Bân rất cảm động,"Đi đi, tao bao hết mấy chỗ vui cho chúng mày."
"Chỉ chờ những lời này thôi đấy."