Chương 1 - Lời cảnh báo từ những giấc mơ

Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Tri Lý 20-08-2024 08:24:33

Sau khi nằm mơ Thẩm Thính Hồng giật mình tỉnh dậy, trên trán vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi. "Tại sao lại mơ thấy nữa vậy?" Đây đã là lần thứ mấy trong tháng này rồi? Trong vài ngày liên tiếp này, gần như đêm nào Thẩm Thính Hồng cũng mơ một giấc mơ giống hệt nhau. Trong mơ là một cô gái có ngoại hình tương tự mình đến tám phần nhưng rõ ràng cô ấy gầy hơn mình một chút. Nếu không như vậy, chắc hẳn ít nhất cô ấy phải giống cô đến tận chín phần. Không biết tại sao mà Thẩm Thính Hồng luôn cảm thấy người đó không phải bản thân mình nhưng cô vẫn luôn bị cảm xúc của cô gái đó tác động. Khung cảnh nhìn thấy nhiều nhiều nhất trong mơ chính là một căn nhà trình tường bằng đất, thật ra diện tích bên trong căn nhà không phải là nhỏ nhưng mà để cả đại gia đình sống thì khá chật. Niên đại ở nơi đó hoàn toàn khác với chỗ cô đang sinh sống. Đi lại cực kỳ khó khăn, muốn đi đâu thì phải có thư giới thiệu. Số lượng cung ứng đồ vật hạn chế, không những thế còn có thêm loại tem phiếu đặc biệt, nếu không có tem phiếu đó thì chắc chắn sẽ không mua được rất nhiều loại đồ vật. Tuy nhiên cô gái trong mơ kia được người trong nhà đối xử rất tốt cho nên trắng hơn rất nhiều so với những người khác ở trong thôn. Ở trong mơ của Thẩm Thính Hồng, cô gái kia có tên giống y như đúc cô. Lại nhớ về chuyện không bao lâu trước mình tình cờ có được không gian, trong lòng Thẩm Thính Hồng không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo. Là một người mê đọc tiểu thuyết, không phải tình tiết này có quá quen thuộc không thế? Chẳng phải là kiểu kịch bản quen thuộc nữ chính có được bàn tay vàng, sau đó trở về những năm đói khổ sao? Mặc kệ nó có thật hay không thì Thẩm Thính Hồng cũng chẳng muốn cứ ngồi đây chờ chết. Nếu loại vật không hợp lý như không gian cá nhân đã xuất hiện thì việc xuyên không cũng không phải không thể xảy ra. Vào khoảng thời gian trước đây không lâu, Thẩm Thính Hồng tình cờ phát hiện ra một không gian trống ở miếng ngọc bội mà cô vẫn luôn đem theo mình, theo sau đó miếng ngọc bội của cô cũng đã biến mất. Nghe mẹ trưởng cô nhi viện nói rằng khi bà ấy nhặt được cô thì cô đã mang theo viên ngọc bội này bên người rồi. Sau này cô cũng luôn mang theo nó với mong muốn có thể nhận lại người thân. Tuy rằng không mong muốn nhiều rằng gia đình sẽ đón nhận mình nhưng tóm lại chỉ muốn hỏi tại sao họ lại vứt bỏ mình. Chỉ là cô không nghĩ tới, bản thân chỉ không cẩn thận cắt trúng ngón tay, máu vừa chạm vào ngọc bội thì miếng ngọc bội kia trực tiếp biến mất không dấu vết, biến thành một không gian có sự tâm linh tương thông với mình. Phần diện tích trong không gian cũng không được coi là to, chỉ có một căn nhà nhỏ bên trong có phòng ở để nghỉ ngơi, phần sân trước sân sau có thể trồng vài cây nông nghiệp. Sau đó chỉ có một cái giếng, không có thêm bất kì một thứ gì khác cả.