Chương 5 - 1974

Thập Niên 70: Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Tri Lý 20-08-2024 08:24:33

Bận rộn mấy ngày, cuối cùng Thẩm Thính Hồng đã tiêu hết số tiền mình đang có, cũng nhận được những đồ vật mà mình đã đặt hàng. Trong không gian đã đầy ắp đồ vật, đặc biệt là trong phòng có thể cất đồ ăn, nó đã bị nhét đồ ăn chật kín. Lúc đầu bên trong có đồ dùng trong gia đình nhưng tất cả đã bị Thẩm Thính Hồng chuyển ra bên ngoài. Đúng là chẳng còn cách nào khác cả, không gian hữu hạn nên cần sử dụng một cách hợp lý. Không biết tại sao, Thẩm Thính Hồng có một loại cảm giác mãnh liệt rằng điều cô đoán sắp đến. Chính vì vậy nên dứt khoát thu hồi những gì có trong phòng mình đang thuê vào không gian, chỉ để lại một chiếc giường duy nhất. Bởi vì bên trong căn nhà giá rẻ Thẩm Thính Hồng thuê không có gì cả cho nên cô phải mua từng loại gia dụng một. Chính vì thế thu hồi tất cả những thứ này cô không có chút áp lực nào. Cuối cùng, khi cô ngồi xuống giường sau khi hoàn thành công thành xong công việc thì cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay sau đó đã mất đi ý thức. Mùa hè năm 1974. tại thôn Đoàn Kết, công xã Kim Hoa, tỉnh Tứ Xuyên. "Ni Nhi, còn đừng doạ mẹ con ơi..." Vào lúc còn mơ mơ màng màng, Thẩm Thính Hồng nghe được âm thanh nức nở khe khẽ một người phụ nữ. Ni Nhi? Ni Nhi là ai? À đúng rồi, nhũ danh của cô gái trong mơ kia gọi là Ni Nhi. "Haiz..." Đáp lại người phụ nữ là một tiếng thở dài trầm thấp của một người đàn ông, Thẩm Thính Hồng vô thức cảm thấy hơi đau lòng một chút, âm thanh thở dài này ẩn chứa quá nhiều điều. Thẩm Thính Hồng nỗ lực mở mắt ra, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng sau khi thử hàng chục lần. Thứ đầu tiên đập vào mắt là căn phòng rách nát, sau đó gương mặt của người phụ nữ ngồi ở mép giường dần trở nên rõ ràng. Không biết là do nguyên nhân gì mà trong cổ họng Thẩm Thính Hồng cảm thấy cầm lòng được mà phát ra một âm tiết. "Mẹ..." Chắc là do vừa tỉnh lại nên Thẩm Thính Hồng cảm thấy yết hầu của mình khô rát cực kì, giọng nói cũng khàn khàn. "Ni Nhi! Ni Nhi tỉnh rồi! Đại Cường, anh mau đến xem, Ni Nhi của chúng ta đã tỉnh rồi." Giọng nói của Lưu Nguyệt có vẻ kích động phi thường, thậm chí nơi khóe mắt còn hơi ươn ướt. Thẩm Đại Cường vốn trầm lặng không nói gì lập tức lấy lại tinh thần, xoa xoa tay rồi căng thẳng nhìn Thẩm Thính Hồng. Thẩm Thính Hồng giật giật môi, lại kêu thêm một tiếng "Ba" Thẩm Đại Cường kích động đến tột đỉnh, ông ấy liên tục nói: "Ổn rồi, ổn rồi, ổn rồi." Nói liên tục ba lần hai từ "Ổn rồi" đủ để nói lên tâm trạng của Thẩm Đại Cường. "Bác sĩ nói nếu con không tỉnh lại thì sẽ phải làm người thực vật đến suốt đời, chỉ... Chỉ có thể dựa vào việc ăn một chút thức ăn lỏng để... Nấc cụt - lời ông nói chính là đánh rắm, Ni Nhi nhà ta phúc lớn mạng lớn, còn lâu mới xảy ra chuyện gì." Lưu Nguyệt nhìn thấy Thẩm Thính Hồng tỉnh thì cả người bà ấy như sống lại. Trời mới biết khi nghe tin Ni Nhi nhà minh sau này chỉ có thể nằm ở trên giường thì Lưu Nguyệt cảm giác như trời đã sập xuống vậy. Bà vất vả bao nhiêu mới có một đứa con gái, nếu lỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì làm sao mà bà có thể sống được nữa đây. "..." Thẩm Thính Hồng muốn nói gì đó nhưng đột nhiên có rất nhiều ký ức ồ ạt tràn vào đầu. Hai mắt vừa mở được một lúc, Thẩm Thính Hồng lại bất tỉnh một lần nữa.