Ngũ Y Đình là bạn tốt của Nguyễn Kiều Kiều, khi trái cây trong nhà chín, luôn có thể được ké mấy trái nếm thử vị, tuy rằng cô bé rất chán ghét cách Nguyễn Kiều Kiều "Bố thí", nhưng đối với người cơm ăn không đủ no như cô bé mà nói, thứ này không thể không xem như một loại mỹ vị.
Cho nên hiện tại cô bé nhìn thấy trên tay Nguyễn Kiều Kiều còn một quả chưa đụng vào, không nhịn được luôn nuốt nuốt nước miếng, trong ánh mắt đều là khát vọng.
Nếu là nguyên chủ, vào giao tình của cô ấy đối với Ngũ Y Đình, quả mận này tất nhiên có thể bỏ vào trong miệng nữ chính được.
Chỉ tiếc, hiện tại nữ chính gặp phải mèo béo Nguyễn Kiều Kiều.
Làm một con mèo béo, Nguyễn Kiều Kiều bảo vệ đồ ăn một cách rất chặt, muốn từ miệng nó moi đồ ăn ra, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nguyễn Kiều Kiều giống như không thấy ánh mắt khát vọng của Ngũ Y Đình, tiếp tục bẹp bẹp cái miệng nhỏ, rầm rì trả lời: "Cũng được."
"Được, vậy cậu muốn cùng chúng ta đi ra sau núi nhặt nấm nấm hay không, mình nghe nói có rất nhiều nấm mọc ra, dù không có cái này, còn có rất nhiều măng mùa xuân, cậu muốn cùng chúng tớ đi hay không, nam sinh bọn họ cũng cùng đi, mấy người anh của cậu cũng cùng đi."
Nói xong, lại nhấp nhấp môi, thật sự vì tuổi còn nhỏ, không nhịn xuống mà hỏi: "Quả mận này của cậu ăn ngon không? Có thể cho mình cắn thử nếm chút được không?"
Cô bé cho rằng lấy tình cảm của cô bé với Nguyễn Kiều Kiều, cô bé đã nói như vậy, Nguyễn Kiều Kiều nhất định sẽ cho cô bé, lại không nghi tới cái mũi nhỏ Nguyễn Kiều Kiều nhíu lại, lắc đầu cự tuyệt: "Không được, quả này để lại cho anh trai tớ ăn, không thể cho cậu ăn."
Oanh một chút, cả khuôn mặt Ngũ Y Đình đều đã đỏ lên.
Là lúng túng, cũng vì tức giận.
Cô bé không nghĩ tới Nguyễn Kiều Kiều thật sự sẽ cự tuyệt, chỉ cảm thấy rất xấu hổ và buồn bực, rồi lại không biết nên nói cái gì, cả người bắt đầu yên lặng.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không nói lời nào, tiếp tục ăn quả mận của chính mình, phảng phất như không cảm giác được Ngũ Y Đình đang không được tự nhiên.
Tuy rằng trong quyển sách nguyên chủ với nữ chính có thì không đội trời chung, nhưng về phần của mèo béo nó, nhiều nhất cũng chỉ là một người xa lạ, nó sẽ không làm cái trò báo thù gì đó đâu.
Huống chi cô bé này quá nhỏ, cảm xúc gì cũng không giấu được, thật sự không cần tới phiên nó ra tay, nó lại không có ấn tượng với nam chủ bỏ đi kai cả.
Nếu nó thật sự muốn làm cái gì đó, đại khái cũng chỉ có một việc, đó chính là ngăn cản vai ác nhỏ nam phụ huy diệt thế giới.
Muốn ngăn cản vai ác nhỏ hủy diệt thế giới, cần ngăn cản hắn yêu nữ chủ, đầu tiên tất nhiên là phải ngăn cản tất cả hành động giao thoa của hai người này.
Nguyên nhân Vai ác nhỏ yêu nữ chính, là vì cô ấy cho hắn một cái bánh bao thịt, nghĩ đến việc này, lại nghĩ về thời thơ ấu không hạnh phúc của hắn, khó có được sự ấm áp, hơn nữa sự ấm áp này còn là ở tình huống người khác chưa từng làm ra.
Nhưng hai ngày trước đó bà nội Nguyễn mới vừa cho vai ác nhỏ một chén cơm, đây có phải là việc sẽ thay đổi quỹ đạo vốn có của vai ác nhỏ? Rốt cuộc nguyên nhân vai ác nhỏ yêu nữ chính, là bởi vì cô cho hắn một cái bánh bao thịt.
Chỉ là vai ác nhỏ đương nhiên không có khả năng chỉ vì chuyện này mà yêu bà nội Nguyễn, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, xem ra về sau cô cần ngăn cản vai ác nhỏ tiếp cúc với nữ chính, nó không muốn thật vất vả được làm người, thì lại bị hủy diệt thế giới.
Ngũ Y Đình đợi Nguyễn Kiều Kiều một hồi lâu, cũng không chờ được một phản ứng của Nguyễn Kiều Kiều, càng thêm tức giận.
Tuổi còn nhỏ, càng không thể che giấu cảm xúc, đôi mắt rất nhanh đã đỏ bừng.
Cô bé trừng mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều, có chút buồn bực, thanh âm có chút cao hơn: "Rốt cuộc cậu có đi hay không?"
Nguyễn Kiều Kiều liếc mắt nhìn cô bé một cái, vẫn là bộ dáng ông cụ non kia, chậm rì rì lắc đầu: "Không đi."