Ngay từ đầu Nguyễn Kiều Kiều còn cảm thấy ngượng ngùng, thật ngại quá, một con mèo lớn như vậy, còn bị người ta gọi với tên ngượng như vậy, nhưng thời gian dài, cũng cảm thấy không có gì, ngược lại mỗi lần bị gọi như vậy, cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Chính cô cũng không thể tin được, có một ngày cô sẽ thích thân phận này như vậy, thích nhà họ Nguyễn! Giống như trời sinh chính là một nhà, máu hòa tan trong nước.
"Bà nội bảo ba về ăn cơm, ba ơi chúng ta trở về ăn cơm." Nguyễn Kiều Kiều cười đến không dừng lại được nói.
"Được, ba còn có một đoạn chưa cuốc xong, Kiều Kiều ở chỗ này chờ một lát được không?" Nguyễn Kiến Quốc nhìn về phía sau còn có một hàng đất chưa cuốc xong, buổi chiều anh phải đi đồng ruộng gánh nước, bón phân, hai bên chạy tới chạy lui có hơi tốn thời gian.
"Được." Nguyễn Kiều Kiều nhu thuận gật đầu, bị Nguyễn Kiến Quốc đặt sang một bên, Nguyễn Kiến Quốc sợ cô đứng mệt mỏi, lấy áo khoác của mình trải trên mặt đất, để cho cô ngồi lên chơi, lại dùng rễ cỏ nhanh chóng làm cho cô một con thỏ nhỏ, lúc này mới yên tâm đi làm.
Nguyễn Kiều Kiều khoanh chân ngồi trên áo khoác của anh, ngửa đầu nhìn anh làm việc, mặt trời tháng tư cũng không nóng, chiếu nắng trên người ngược lại rất ấm áp, làm cho cô có hơi buồn ngủ.
Nhưng cô không muốn ngủ, một tay cầm thỏ cỏ, một tay chống cằm nhìn Nguyễn Kiến Quốc làm việc.
Công bằng mà nói, Nguyễn Kiến Quốc bộ dạng thật sự rất đẹp, tuy rằng cường tráng, nhưng không phải là loại cường tráng dã man, ngược lại là tràn ngập lực lượng, làm cho người ta cảm giác an toàn bạo liệt cường tráng, ngũ quan anh khắc sâu, mỗi một chỗ đều là bộ dạng không thể bắt bẻ, cho dù mặc áo vải thô, cũng không che dấu được khí chất tuấn lãng trên người anh.
Trong trí nhớ của cô không có Thư Khiết, cả nhà họ Nguyễn hình như cũng sợ cô nhìn thấy rồi thương tâm, cất ảnh chụp Thư Khiết đi, nhưng cô có thể tưởng tượng được, hai vợ chồng này nhất định là trai tài nữ sắc, bằng không không sinh ra bạch phú mỹ xinh đẹp như nguyên chủ, còn cả hai anh trai của cô, đều xinh đẹp như thế.
"Ai." Nguyễn Kiều Kiều không tiếng động thở dài, ngực chua xót đau nhói, cô rũ mí mắt lẩm bẩm: "Ý thức nguyên chủ vẫn còn ở đây sao?" Cho nên mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, mới có thể khó chịu như vậy.
Đương nhiên, Nguyễn Kiều Kiều không có khả năng nhận được bất kỳ phản ứng nào, cô cũng không muốn nhận được phản ứng gì.
Cô lại cằm chờ một hồi, khóe mắt liếc thỏ cỏ trong tay mình, ánh mắt sáng lên, xoay đầu nhỏ đánh giá chung quanh một phen, xác định không có ai ở gần đây, lúc này mới vùi đầu nhỏ làm bộ ngủ gật, kỳ thật trong lòng vẫn luôn thầm nghĩ: Thỏ thỏ thỏ!
Không...
Ba con thỏ xám trắng đột nhiên chui ra khỏi một động nhỏ, chạy về phía Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiến Quốc vừa vặn làm xong cầm cuốc đi tới nhìn thấy, hoảng sợ, động tác nhanh chóng ném cuốc qua bên cạnh cô.
Vừa lúc đó đã ép hai con thỏ!
Còn có một con cũng tự mình đụng vào một khối bùn hơi nhô lên, hôn mê bất tỉnh.
Nguyễn Kiều Kiều tuy rằng vùi đầu, kỳ thật khóe mắt vẫn lặng lẽ chú ý bên này, nhìn thấy ba con thỏ toàn bộ hôn mê bất tỉnh, lúc này mới ngẩng đầu lên, làm bộ như buồn ngủ mông lung dụi mắt mình.
"Ah! Thỏ! Cô hét lên kinh hãi, nhìn về phía Nguyễn Kiến Quốc: "Ba bắt à?"
"..." Nguyễn Kiến Quốc.
Im lặng trong ba giây, sau đó gật đầu.
Anh sải bước tiến lên, cũng không nhìn ba con thỏ choáng váng kia, mà ôm lấy Nguyễn Kiều Kiều trên mặt đất, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị phơi nắng màu hồng phấn, thấp giọng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"