Chương 12: Hết

Âm Hôn

Mạnh Ngọc Thần 06-11-2022 07:45:29

Tối hôm đó, Phùng Quả trong nhà nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, mở cửa ra liền nhìn thấy Vương Triệu, sau lưng Vương Triệu còn có một người phụ nữ đang bám theo, lúc xuống dưới lầu, người phụ nữ quay đầu lại nhìn một cái, Phùng Quả vội vã rút trở vào trong nhà. Trong mắt Phùng Quả, khuôn mặt của người phụ nữ đó rất mơ hồ, hắn nhìn không rõ. Hắn cho rằng người phụ nữ đó là ma, muốn hại Vương Triệu. Phùng Quả suy nghĩ hồi lâu, vẫn phải nên nhắc nhở Vương Triệu một chút, thế là hắn bèn đi đến nhà Vương Triệu. Thế nhưng tình cờ điều này lại càng khiến Vương Triệu thêm nghi ngờ hắn. Lại nói đến Lưu Xuân Hồng. Trời vừa sáng Lưu Xuân Hồng liền đi đến tiệm bán đồ liệm để lấy bộ quần áo đã đặt may về, cô đem quần áo đã chuẩn bị cho mình giấu đi, bộ còn lại nhân lúc buổi sáng Vương Triệu không có nhà cô định sẽ mang nó đặt vào trong tủ quần áo của anh. Thế nhưng, Lưu Xuân Hồng vừa mở cửa ra lại nhìn thấy Vương Triệu đang nằm trên sofa. Lưu Xuân Hồng hơi sững người, sau đó liền bình tĩnh lại. Cô giả vờ quan tâm Vương Triệu, rồi bỏ thuốc ngủ vào trong bát canh gừng của anh. Vương Triệu vừa đi ngủ, cô liền đem bộ quần áo đặt vào trong tủ. Sau khi anh dậy, cô vẫn luôn đi theo anh. Lưu Xuân Hồng cảm thấy tinh thần Vương Triệu đã bắt đầu không còn tỉnh táo nữa rồi, thậm chí cô còn hoài nghi, ngay cả ban ngày Vương Triệu cũng bị mộng du. Kế đó, Lưu Xuân Hồng nhìn thấy Vương Triệu bước vào trong cửa hàng mua một ít thức ăn, lại đến chợ mua một con dao, và một chén máu chó mực, trong lòng cô ấy bắt đầu trở nên kích động. Tối nay, nhất định sẽ có chuyện xảy ra. Bất luận giữa Vương Triệu và Phùng Nghĩa cuối cùng là ai giết chết ai, cô đều là người chiến thắng. Nghĩ đến đây, Lưu Xuân Hồng không nhịn được mà bật cười. Tối đó, nhân lúc Vương Triệu ngủ say, cô ôm theo bộ quần áo đã chuẩn bị cho mình cùng một chồng ảnh, giấu bên dưới gầm giường. Kế đến, nhân lúc Phùng Nghĩa cũng đang ngủ, cô mở cửa nhà hắn, bẻ hư khoá, để cửa không đóng lại được nữa. Làm xong những việc này, Lưu Xuân Hồng lại quay trở về nhà mình và trốn dưới gầm giường. Đến nửa đêm, Lưu Xuân Hồng nghe thấy tiếng động, kế đó cô nhìn thấy Vương Triệu bước xuống giường, từ từ đi đến tủ quần áo, bắt đầu thay đồ. Bộ đồ mà Vương Triệu thay chính là bộ đồ liệm đó. Anh lại mộng du rồi! Sau đó, cô lại nhìn thấy Vương Triệu dời chai bia sang một bên, dùng chìa khoá mở cửa phòng, rồi đi thẳng ra ngoài... Trong tay anh còn cầm chặt một con dao. Đây là lần đầu tiên Lưu Xuân Hồng nhìn thấy người bị mộng du có thể làm được một loạt những hành động phức tạp như vậy, cô vội vàng từ gầm giường bò ra, chạy theo Vương Triệu. Quả nhiên, Vương Triệu đã đến nhà Phùng Nghĩa. Cô nhìn thấy anh khẽ đẩy cửa nhà Phùng Nghĩa, sau đó đi vào... Lưu Xuân Hồng trốn vào một góc trên tầng lầu nhà Phùng Nghĩa. Rất nhanh, cô nghe thấy giọng Phùng Nghĩa nói: "Anh đến nhà tôi làm gì?" Sau đó, giọng nói của Phùng Nghĩa biến thành tiếng hét. Không lâu sau, bên trong lập tức trở nên yên tĩnh. Vương Triệu ngây ngốc bước ra ngoài, đi xuống lầu. Lưu Xuân Hồng thò người vào nhà, liếc nhìn bên trong phòng ngủ, cả phòng ngủ nhà Phùng Nghĩa toàn là máu, sắc đỏ ấy khiến cô cảm thấy có chút buồn nôn xen lẫn một chút phấn khích không thể giải thích được. Cuối cùng Phùng Nghĩa cũng chết rồi! Cô cố kiềm nén cảm giác vui sướng trong lòng lại, vội vã xoá sạch dấu chân của mình rồi chạy về nhà, kế hoạch của cô chỉ còn thiếu bước cuối cùng nữa thôi. Đổ tội cho Vương Triệu. Lưu Xuân Hồng về nhà, nhìn thấy Vương Triệu đang nằm ngủ trên giường, quần áo vẫn chưa thay. Cô vội lấy xấp ảnh và bộ quần áo dành cho mình ra, ở ngoài phòng khách chuẩn bị treo mình lên, làm giống như lúc trước cô đã doạ Phùng Nghĩa vậy. Ngay khi Lưu Xuân Hồng vừa trang điểm xong, lúc đang thay quần áo, cô nghe thấy trong phòng ngủ truyền ra tiếng động. Vương Triệu tỉnh rồi! Lưu Xuân Hồng đang định trốn vào nhà vệ sinh, thế nhưng cửa phòng đột ngột mở ra, kế đến Vương Triệu vội vã xông ra ngoài. Vương Triệu không nhìn thấy Lưu Xuân Hồng, cô thở phào một hơi, động tác càng nhanh hơn. Cô đem bức ảnh minh hôn rải đầy trong phòng khách, sau đó treo mình lên trần nhà. Chỉ cần kiên nhẫn đợi Vương Triệu quay về nữa là xong. Không bao lâu sau, Lưu Xuân Hồng nghe thấy một loạt tiếng bước chân gấp gáp, cô biết, Vương Triệu về rồi. Quạt trần chầm chậm quay, cuối cùng Lưu Xuân Hồng đối mặt với Vương Triệu. Kế đến, cô cất giọng nói thê lương gọi: "Tam lang à..." Cô nhìn thấy Vương Triệu ngã thẳng xuống đất. Sau đó, cô thu dọn mọi thứ, bước ra khỏi nhà...Vương Triệu điên rồi, phải vào sống trong viện tâm thần. Phùng Nghĩa chết rồi, biến thành một đống tro tàn. Không có ai hoài nghi Lưu Hồng Xuân, cô thắng rồi. Sau đó, cô dọn ra khỏi nhà Vương Triệu, tiếp tục làm chủ cuộc sống của mình. Rất nhanh cô đã lên được chức tổng giám đốc phụ trách tiết mục giải trí. Một năm sau, bởi vì tham ô một khoản tiền cực lớn cộng thêm lối sống không có chừng mực, Nghiêm Cẩm bị cảnh sát bắt đi, sau đó bị xử bắn. Không có ai cảm thấy tiếc thương cho Nghiêm Cẩm, bao gồm cả vợ ông ta. Cuối cùng cảnh sát tìm đến Lưu Xuân Hồng, cô bị tình nghi xúi giục kẻ khác giết người. Lúc bị bắt đi, Lưu Xuân Hồng vẫn ra sức chống chế, mãi đến khi cảnh sát lấy ra một đoạn băng, cả người cô lập tức mềm nhũn. Trong đoạn băng ghi lại toàn bộ quá trình cô làm thế nào để điều khiển Vương Triệu, làm thế nào để theo dõi, làm thế nào giả ma hù doạ Vương Triệu. Ở trong nhà giam, Lưu Xuân Hồng nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, ai là người đặt camera trong nhà cô? Có lẽ Lưu Xuân Hồng sẽ mãi mãi không bao giờ biết được. Khương Hoàn lại quay trở về đài truyền hình, tiếp tục làm người dẫn chương trình chính cho tiết mục 'Ai là người thắng lớn'."Câu chuyện của tôi đã kể xong rồi." Khương Hoàn nâng cốc cà phê trước mặt lên hớp một ngụm. Cô ấy ở ngoài còn đjep hơn so với trên tivi. Tôi ngồi đối diện cô ấy, gấp quyển sổ ghi chép lại rồi nói: "Câu chuyện rất đặc sắc." Khương Hoàn nói: "Cậu cho rằng nó chỉ là một câu chuyện thôi sao?" Tôi trả lời cô ấy: "Tôi không biết, chỉ là tôi rất thích sưu tầm những câu chuyện." Khương Hoàn mím môi cười: "Vậy nó cũng chỉ là một câu chuyện thôi." Cô ấy nhấp ngụm cà phê cuối cùng rồi đặt cốc xuống bàn, mỉm cười với tôi sau đó nhẹ nhàng đứng lên rời đi. Nhìn thấy chiếc ghế trống đối diện mình, tôi bỗng rơi vào suy tư. Rốt cuộc tại sao con người lại muốn hại nhau? Sau đó, tôi đi đến nhà Vương Triệu một chuyến, phát hiện mắt mèo trên cửa nhà anh ấy đã được thay rồi, hai bên đều có thể nhìn thấy phía đối diện. Đúng rồi, quên nói với các bạn, trước đây Khương Hoàn có kể với tôi, cô ấy từng thuê một căn phòng, đối diện nhà của Vương Triệu. (Hết)