Chương 2: Âm Hôn

Âm Hôn

Mạnh Ngọc Thần 02-11-2022 12:31:15

"Có phải mình bị ma nữ trong bức ảnh đó ám rồi không?" Vương Triệu thầm nghĩ. Anh mở ngăn kéo, lấy bức thư đang nằm lặng lẽ trong đó ra. Vương Triệu mang bức thư đó về nhà. Về đến nhà, Lưu Xuân Hồng vẫn chưa tan làm, cả căn nhà vắng tanh. Vương Triệu nấu bừa một bát mì, ăn xong liền nằm lên sofa, lấy bức thư trong túi ra, anh hi vọng có thể tìm thấy thuốc giải bên trong bức thư này, để anh có thể hoàn toàn thoát khỏi giấc mơ đáng sợ đó. Anh chầm chậm mở thư ra, nét chữ rất nho nhã, thế nhưng nội dung bên trong lại khiến Vương Triệu càng xem càng lạnh lòng. Bây giờ, hãy để tôi kể lại câu chuyện này cho bạn nghe nhé. Có một cô gái mười bảy tuổi, cha nàng là ông chủ lớn trong vùng, gia đình rất giàu có, lúc nàng còn rất nhỏ, bởi vì một tai nạn ngoài ý muốn mà đã bị mất tay phải. Kể từ lúc đó, nàng dần trở nên lầm lì. Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đem lòng yêu thích một chàng trai nghèo họ Lý. Chàng trai nghèo ấy là con thứ ba trong gia đình, thế nên nàng đã gọi chàng là tam lang. Chàng lúc đó hai mươi tuổi, đối với cánh tay tàn tật của nàng không hề có ý ghét bỏ. Ở bên cạnh tam lang, nàng cứ luôn cảm thấy những lời muốn nói có nói cả đời này cũng không đủ. Mà tam lang cũng rất thích im lặng ngồi nhìn nàng, nghe nàng nói mãi không dứt. Thế nhưng ngày vui chẳng kéo dài, cha nàng biết được chuyện tình cảm của hai người liền nổi trận lôi đình, lệnh cho hạ nhân trông chừng nàng thật chặt, không để cho nàng và tam lang gặp nhau nữa. Không lâu sau, một tướng lĩnh trong vùng đến nhà nàng cầu thân, muốn cưới nàng về làm vợ lẻ cho con trai cả của ông ta, cha của nàng lập tức đồng ý. Con trai của tướng lĩnh đó là một tên ngốc. Ông ta nhờ người tìm kiếm khắp cả thành, chỉ duy nhất có bát tự của nàng là phù hợp với con trai ông, cưới nàng về là để xung hỉ. Mà cha của nàng lại muốn mượn chuyện này để đổi cho mình chút quyền lực. Mắt thấy ngày cưới giữa mình và con trai ngốc của tướng lĩnh kia ngày càng tới gần, nàng rất lo sợ. Nàng bèn viết một lá thư, hẹn tam lang ba ngày sau gặp nhau ở cây cầu nhỏ bên ngoài thành, sau đó cùng nhau bỏ trốn. Nàng chỉ muốn ở bên tam lang của mình. Nàng gấp phong thư lại kĩ càng, lặng lẽ nhờ nha hoàn thân tín nhất của mình ra ngoài giao cho tam lang. Lại chưa từng nghĩ rằng, nha hoàn thân tín nhất của mình lại không đem bức thứ đó giao cho tam lang, ngược lại đưa cho cha nàng. Người cha tức giận đem nhốt nàng vào trong phòng, không để nàng gặp mặt bất kì ai nữa. Nàng hoàn toàn mất đi tự do. Nàng đau lòng buồn bã suốt ngày nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngừng tưởng tượng một ngày nào đó tam lang sẽ đến cứu mình. Thế nhưng, mãi cho đến đêm trước ngày thành hôn, tam lang của nàng vẫn không xuất hiện. Nàng vô cùng tuyệt vọng. Nàng nghĩ có lẽ mình chết đi rồi, lúc đó cha mới đồng ý để mình và tam lang ở bên nhau. Thế là, nàng viết một bức di thư, sau đó treo cổ tự tử trong phòng mình. Ngày hôm sau, đoàn rước dâu đến nơi vừa mở cửa phòng ra đã phát hiện thi thể của nàng. Cơ thể của nàng treo trên xà nhà, hai mắt trợn ngược, lưỡi thè dài ra, mũi chân hướng xuống đất, chầm chậm đung đưa... Tướng lĩnh kia cảm thấy rất xui xẻo, ông ta đứng trong sân nhà mắng chửi mấy câu, sau đó dẫn theo đội rước dâu quay về. Người cha nhìn thấy di thư của con gái, vô cùng đau khổ. Trên di thư viết dày đặc hai chữ: Tam lang. Những dòng chữ được viết bằng máu của nàng, đỏ tươi, chói mắt, hệt như muốn đem tam lang khắc sâu vào trong linh hồn của mình vậy. Bởi vì lúc còn sống nàng chưa thành thân, chết đi sẽ không được nhập vào mộ phần tổ tiên, chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ. Người cha không nhẫn tâm để con gái một mình cô đơn chốn hoàng tuyền, lập tức sai hạ nhân đi tìm tam lang, để hai người họ thành thân. Mà tam lang không cách nào gặp mặt nàng, chàng chỉ có thể ở nhà khổ sở chờ đợi tin tức của nàng, chẳng ngờ đến khi đợi được thì lại là tin dữ. Tam lang là một người rất nhút nhát, chàng sợ nàng sẽ biến thành quỷ, đeo bám theo mình. Sự thương nhớ của chàng đối với nàng dần trở thành nỗi sợ hãi. Chàng muốn bỏ trốn. Thế nhưng, vừa ra khỏi cửa đã bị trói lại, mấy người hạ nhân cứ thế khiêng chàng về nhà nàng. Cha của nàng nói với tam lang, tối nay chàng bắt buộc phải thành thân với con gái ông ta. Đổi lại, ông ta sẽ trả cho chàng một số tiền, đủ để cả nhà chàng sống hết phần đời còn lại. Nghĩ đến người mẹ đang bệnh nặng trong nhà, tam lang cố gắng kiềm nén nỗi sợ hãi, không chống cự nữa. Chàng bị trói ở ngoài sân, nhìn đám hạ nhân bận rộn tới lui. Mấy người phụ nữ lớn tuổi trong nhà giúp tam lang mặc trường bào và áo ngoài, đeo một chiếc mũ đen rộng vành, trước ngực đeo một đoá hoa lớn màu đỏ. Những thanh niên trẻ mang đến tám người giấy, đám người giấy này nam có nữ có, bọn họ mặc quần áo xanh đỏ rực rỡ, ngơ ngẩn đứng hai bên sân, ngũ quan trên mặt được vẽ bằng bút lông, không có biểu cảm gì. Lát sau, bọn họ lại mang đến rất nhiều vật phẩm bằng giấy, có ngựa giấy, nhà giấy, kiệu hoa giấy...chất đầy ngoài sân. Những thứ đồ giấy này sau khi làm lễ xong sẽ đốt xuống cho tân nương dùng. Rất nhanh, sắc trời đã dần tối, đám hạ nhân trong nhà bắt đầu thắp nến. Nến được dùng là nến trắng, ánh nến mờ ảo lập loè cả sân, một trận gió thổi qua, tia lửa nhảy nhót vô cùng phấn khích, bóng người dưới đất đột nhiên dài ra rồi ngắn lại, trông thấy vô cùng kì quái. Tam lang càng lúc càng sợ hãi, cơ thể không tự chủ được mà bất giác run rẩy. Chàng biết, tân nương sắp xuất hiện rồi. Rất nhanh, tiếng kèn xô na sắc bén vang lên từng hồi, xuyên qua trái tim không ngừng run rẩy của tam lang. Trong bóng đêm tĩnh mịch, âm thanh vừa chói tai lại vừa thê lương chầm chậm vang lên. [Tân nương gả vào cửa... phúc lộc thọ hỉ đều theo vào...] [Tân nương gả vào sảnh... vàng bạc châu báu chất đầy nhà...] Cùng với chất giọng the thé của bà vú già, hai người đàn ông trẻ tuổi khoẻ mạnh đỡ tân nương chầm chậm bước ra ngoài. Tân nương mặc áo đen váy đen, trước ngực đeo một đoá hoa lớn màu đỏ, đôi chân nhỏ cứ luôn chĩa thẳng xuống đất. Mặt nàng được bôi một lớp phấn dày, hai mắt hơi nhếch lên, đôi môi được tô bằng máu đỏ, lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng. Một người phụ nữ lớn tuổi bước tới, cạy miệng tân nương ra, giúp nàng đưa đầu lưỡi trở vào trong. Bởi vì chết quá nhiều giờ, xác chết sớm đã cứng đờ, bọn họ bèn làm một cái giá đỡ, để tân nương dựa vào đó, nàng mới có thể đứng được. Bọn họ để tân nương đứng cạnh tân lang. [Giờ lành đã đến...mời tân lang tân nương bái đường...] Giọng của quản gia vang lên. Bọn họ nới lỏng dây trói cho tam lang, sau đó có người ôm đến một con gà trống, đứng ở bên cạnh tân lang. Tân nương không cách nào cúi đầu được, họ phải dùng gà trống thay cho nàng. Giọng của quản gia lại một lần nữa cất lên: [Nhất bái thiên địa...] Mấy người nắm lấy vai tân lang, để chàng hướng người về phía cửa sân cúi đầu, người ôm gà trống cũng hướng về phía cửa sân cúi đầu một cái. [Nhị bái cao đường...] Bọn họ lại bắt tân lang quay về hướng cha của tân nương cúi đầu một cái, người ôm gà trống cũng quay về phía cha của tân nương cúi đầu. [Phu thê giao bái...] Tân lang bị họ ấn quay người đối diện với người đang ôm gà trống, người ôm gà trống cũng quay lại đối diện với tân lang, cùng cúi đầu. [Lễ thành!...] Có người nắm lấy tay tân lang, dùng dao cắt một đường thật mạnh, máu tươi lập tức chảy ra. Người đó đem máu của tân lang nhỏ vào trong hai ly rượu trước mặt. Tiếp đó, hắn ta cũng nắm chặt tay cô dâu cắt một đường, nặn ra chút máu, đồng thời nhỏ máu vào trong hai ly rượu. [Uống xong ly rượu giao bôi này, hai người sẽ chính thức trở thành phu thê.] Tân lang vùng vẫy, thế nhưng bọn họ vẫn cạy miệng chàng ra rồi đổ rượu vào, chàng không ngừng ho sặc sụa, một người bước đến bịt chặt miệng chàng lại, không để chàng phun rượu ra ngoài. Kế đến, bọn họ lại cạy miệng tân nương ra, rồi đổ một ly rượu khác vào miệng nàng. Lúc này, tân lang nghe thấy một âm thanh, âm thanh đó rất lạnh lẽo và xa cách, hệt như từ lòng đất vọng về: "Chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi." Tân lang sợ hãi run cầm cập. Trong không khí phảng phất mùi tro tàn. Mọi người xung quanh đã tản đi hết, trong sân chỉ còn lại tân lang với ánh mắt đờ đẫn và tân nương đã chết từ lâu. Cha của tân nương còn chụp cho họ một bức ảnh. Trong ảnh, tân nương đứng bên trái, đã chết; tân lang đứng bên phải, còn sống. Chính ngày này, tân nương cuối cùng đã được ở bên tam lang của nàng. Hơn nữa, bọn họ đời đời kiếp kiếp đều sẽ ở bên nhau. Bởi vì nàng đã sớm mang tam lang khắc sâu vào linh hồn mình. Hôm nay là ngày mười sáu tháng giêng năm thứ mười dân quốc. Sáng sớm hôm sau, mọi người phát hiện ra tân lang đã mất tích. Nghe nói, tân lang phát điên rồi.