Vương Triệu hét lên một tiếng từ trên giường bật dậy, anh nhìn thấy ánh mặt trời.
Cũng may, chỉ là một giấc mơ.
Cả người anh ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt cũng nhớp nháp, anh bèn đưa tay lên lau mặt.
Anh lập tức cảm nhận được cả tay mình đều dinh dính ướt át, còn có cả mùi gỉ sét.
Mở mắt ra nhìn vào tấm gương đang đặt bên giường, Vương Triệu sững sờ.
Quần áo trên người anh không phải là bộ hôm qua anh đã mặc trước khi đi ngủ, bây giờ anh đang mặc trường bào và áo ngoài, trước ngực còn cài một bông hoa lớn màu đỏ...
Là quần áo của tam lang! Hơn nữa trên quần áo còn dính đầy những vệt lốm đốm màu đỏ sẫm.
Da trên tay, trên mặt, trên cổ anh đều nhuốm một màu đỏ.
Anh đưa tay lên ngửi, là máu! Đặc sệt, vẫn còn chưa khô.
Lẽ nào tất cả những chuyện vừa nãy không phải là mơ? Anh lại bị mộng du sao?
Anh vội vã nhìn chung quanh, hai chai bia vẫn được đặt nguyên vẹn ở cửa, anh với tay kéo cửa, cửa khoá trái, không mở được.
Tất cả đều giống hệt như trước khi anh đi ngủ.
Vương Triệu cảm thấy rối bời: Nếu như chỉ là nằm mơ, vậy vết máu trên người là thế nào? Nếu như là mộng du, vậy tại sao cửa phòng vẫn khoá trái, chai bia không bị ngã?
Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu khiến Vương Triệu giật nảy mình, anh nghĩ tới một cảnh tượng thế này: Trong đêm tối, anh từ từ bật dậy khỏi giường, chậm rãi thay quần áo, đi đến bên cửa, chuyển chai bia sang chỗ khác, lấy chìa khoá mở cửa phòng ngủ, sau đó thong thả bước ra khỏi nhà...
Không biết qua bao lâu, anh lại thong thả trở về, lấy chìa khoá khoá cửa phòng ngủ lại, đặt chai bia về vị trí ban đầu, sau đó từ từ nằm lên giường...
Một người mộng du có thể làm được một chuỗi những hành động phức tạp như vậy không? Vương Triệu không biết, trên đời này cũng chẳng ai có thể giải thích rõ ràng việc này được.
Thế nhưng, đây lại là lời giải thích hợp lý nhất.
Vậy nếu như Vương Triệu thật sự mộng du, vậy máu trên người anh là của ai?
Nghĩ đến giấc mơ vừa nãy, Vương Triệu giật thót tim.
Trong giấc mơ anh đã giết chết Phùng Quả.
Nếu như chuyện xảy ra trong giấc mơ là thật, vậy thì...
Nghĩ đến đây, Vương Triệu lập tức lao như điên đến nhà Phùng Quả, ngay cả quần áo cũng không kịp thay.
Vương Triệu lao đến trước cửa nhà Phùng Quả, phát hiện cửa đang khép hờ, anh liền đẩy cửa xông vào trong.
Phòng khách rất ngăn nắp, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Anh lại đi vào phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, trong đầu Vương Triệu liền nổ "ầm" một tiếng.
Phòng ngủ cũng rất ngăn nắp, chỉ có một cái tủ quần áo bằng gỗ và một chiếc giường đơn.
Có một người đàn ông đang nằm trên giường, mặt chi chít những vết thương, đã không còn cách nào phân biệt được là mặt của ai nữa rồi, phần bụng của người đó cũng có rất nhiều vết thương, ngay vị trí của giữa tim bị cắm một con dao, đó rõ ràng là con dao Vương Triệu vừa mua ngày hôm qua.
Máu tươi nhuộm đỏ cả căn phòng, tất cả mọi thứ có thể nhìn thấy đều biến thành màu đỏ, hệt như địa ngục tu la vậy.
Vương Triệu bạo gan bước đến phía trước sờ vào thi thể đang nằm trên giường, mềm mại, vẫn còn một chút hơi ấm, không hề giống như người giấy chút nào.
Anh giết người rồi!
Vương Triệu điên cuồng chạy ra khỏi cửa, anh muốn về nhà, để bản thân bình tĩnh lại trước đã.
Vừa đẩy cửa nhà mình ra, Vương Triệu lại sững người.
Dưới sàn phòng khách rải đầy những bức ảnh minh hôn, từng đôi mắt trong bức ảnh đều đang nhìn chằm chằm anh.
Hơn nữa, có một người đang treo mình trên quạt trần, mặc một bộ áo đen váy đen, không có tay phải, mũi chân nhỏ chĩa thẳng xuống đất.
Cơ thể đang chuyển động theo tốc độ quay của quạt trần.
Tất cả đều diễn ra hệt như trong giấc mơ của Vương Triệu.
Thế nhưng lúc này Vương Triệu tin chắc rằng mình không nằm mơ, ma nữ đó thật sự đã tìm đến cửa rồi.
Anh lập tức run rẩy từng hồi, anh muốn chạy ra ngoài, thế nhưng lại không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa.
Vương Triệu chỉ có thể trơ mắt nhìn ma nữ đó chầm chậm quay về phía anh, sau đó nghiêng cổ sang một bên, nhìn anh gọi một tiếng thật thê lương: "Tam lang à..."
"Rầm..."
Vương Triệu nghe thấy trong đầu mình có tiếng gì đó vỡ vụn, kế đó hai mắt anh tối sầm lại, cả người ngã đổ về sau.Cùng với tiếng la hét của cảnh sát, cả tiểu khu yên tĩnh trở nên náo động cả lên. Từng cái đầu một đang ló ra từ ô cửa sổ, ai nấy đều đưa mắt dõi theo sự chuyển động của xe cảnh sát.
Cảnh sát đã bố trí một tiểu đội bao vây dưới nhà Phùng Nghĩa, một số khác xông lên lầu.
Người đầu tiên bước vào trong phòng ngủ nhà Phùng Nghĩa là một cảnh sát tập sự, vừa đến cửa nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng bên trong, người cảnh sát này lập tức xoay người lao ra cửa nôn thốc nôn tháo.
Hàng xóm ở đối diện nhà Phùng Nghĩa nói với cảnh sát, người cuối cùng bước ra khỏi nhà này chính là Vương Triệu ở tầng ba toà nhà đối diện, lúc anh ta bước ra rất hoảng hốt, giống như là phát điên vậy.
Cảnh sát lập tức xông vào nhà Vương Triệu, vừa đạp cửa ra đã nhìn thấy anh nằm cứng đờ trên sàn nhà.
Một vài người đưa Vương Triệu vào bệnh viện, số còn lại tiếp tục ở lại hiện trường điều tra.
Sau khi thẩm vấn, cảnh sát biết được vào đêm xảy ra vụ án chỉ có một mình Vương Triệu vào nhà của Phùng Nghĩa, tại nhà Phùng Nghĩa cũng tìm thấy được tóc, vân tay và dấu chân, ngoài của Phùng Nghĩa và Vương Triệu ra, nó còn thuộc về một người khác, một người phụ nữ.
Thế nhưng dấu tay trên con dao cắm vào tim Phùng Nghĩa, chỉ thuộc về một mình Vương Triệu.
Không sai, thông qua kết quả giám định, người chết chính là Phùng Nghĩa.
Người phụ nữ xa lạ trong điện thoại kia đã nói đúng, trên đời này không có người tên Phùng Quả.
Phùng Nghĩa bị tâm thần phân liệt, Phùng Quả chính là một nhân cách khác của cậu ta.
Cảnh sát rất nhanh đã đưa ra kết luận: Vương Triệu là hung thủ giết chết Phùng Nghĩa.
Điều còn lại cần làm chính là đợi Vương Triệu tỉnh lại.
Mà Vương Triệu lúc này, không biết có còn là chính anh nữa không...
Ba ngày sau, Vương Triệu tỉnh lại. Thế nhưng bác sĩ chuẩn đoán anh bị kích động quá mạnh, đã mắc chứng tâm thần phân liệt, hơn nữa không có khả năng hồi phục.
Vương Triệu đã mất đi ý thức, bất luận cảnh sát hỏi gì anh cũng chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà, không nói gì.
Thỉnh thoảng, anh dường như chợt nhớ ra điều gì đó, đưa cánh tay đang bị còng chỉ lên trần nhà sau đó thì thầm với cảnh sát bên cạnh: "Anh xem, có một người đang treo cổ trên đó kìa."
Tất cả chứng cứ đều hướng về Vương Triệu, vụ án nhanh chóng được phá. Điều không ngờ đến là, phía cảnh sát còn vô tình phá thêm một vụ án khác nữa.
Thông qua đối chiếu vân tay thông tin về người thứ ba trong nhà Phùng Nghĩa được xác định là một người dẫn chương trình truyền hình tên Uông Mỗ, đã mất tích một tuần trước.
Sau khi điều tra, cảnh sát nhanh chóng tìm được thi thể của Uông Mỗ trong bể chứa nước trên nóc nhà Phùng Nghĩa. Giám định pháp y cho thấy Uông Mỗ đã chết được hơn hai ngày, hơn nữa còn đang mang thai ba tháng.
Thông qua điều tra, cảnh sát đã tìm ra được chân tướng sự việc. Uông Mỗ vẫn luôn duy trì mối quan hệ bất chính với Phùng Nghĩa, một tuần trước, cô phát hiện ra mình có thai. Sau đó cô đi đến nhà Phùng Nghĩa, Phùng Nghĩa muốn Uông Mỗ bỏ đứa trẻ trong bụng đi, thế nhưng Uông Mỗ không chịu, cả hai bắt đầu cãi nhau trong phòng ngủ.
Kế đó, Phùng Nghĩa dùng búa đập mạnh vào đầu Uông Mỗ, dẫn đến tử vong.
Đêm đó, Vương Triệu nghe thấy tiếng kéo lê trên sàn trong phòng ngủ của Phùng Nghĩa, chính là tiếng động do Uông Mỗ gây ra. Phùng Nghĩa vừa giết Uông Mỗ chưa được bao lâu, đang lúc hoảng loạn đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Kế đến cậu ta đột nhiên biến thành một người khác, khoá cửa phòng ngủ xong xuôi, sau đó vào phòng tắm lau sạch vết máu trên người, rồi mới thong thả bước ra mở cửa.
Lúc Vương Triệu nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, Uông Mỗ vẫn chưa chết. Cô ấy mở to đôi mắt đã bị máu nhuộm mờ đi tầm nhìn, chật vật bò từng bước đến cửa phòng ngủ...cô ấy muốn được sống...
Thế nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, Uông Mỗ bò được vài bước thì tắt thở.
Tại buổi tuyên án, Vương Triệu bị kết tội cố ý giết người. Có điều bởi vì thần kinh bị phân liệt, không thể phán tử hình được, thế nên anh bị đưa đến trại tâm thần, nơi anh phải sống ở đó cả phần đời còn lại.
Về phần Phùng Nghĩa, bởi vì cậu ta đã chết nên không bị truy tố hình sự, gia đình cậu ta cho người nhà Uông Mỗ rất nhiều tiền, sự việc mới trôi qua nhanh chóng.
Sau khi phiên toà kết thúc, một người ngồi bên dưới hàng ghế khán giả lộ ra nụ cười khó đoán, kế đến đứng dậy rời đi.
Trong bênh viện tâm thần, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của Vương Triệu.
Anh có hai nhân cách.
Ban ngày, anh là Vương Triệu, ánh mắt lúc nào cũng ngơ ngác nhìn lên trần nhà, giống như trên đó có người đang treo cổ vậy.
Đêm đến, anh là tam lang, cứ quay sang nhiều hướng khác nhau không ngừng cúi đầu, giống như đang cùng thành thân với một người vô hình nào đó.
Anh cũng giống Phùng Nghĩa vậy, không hề ngủ.