Nhìn sợi tơ một hồi, một tầng hồng quang nhàn nhạt tỏa ra.
"Tuyết tơ tằm: Tơ do linh trùng Tuyết tằm nhả ra, cực kỳ cứng cáp. Thủy hỏa bất xâm, đao kiếm khó thương, tựa hồ là một kiện bảo vật không tồi. Là vật liệu chính để chế tác y phục bằng tuyết tơ tằm..."
Khi Lục Thanh vận dụng dị năng, dò xét ra thông tin về sợi tơ mà Trần đại phu đưa, trên mặt hắn không khỏi lộ rõ vẻ kinh ngạc. Sợi tơ thần bí này lại là vật phẩm cấp bậc hồng quang.
Sau khi thức tỉnh dị năng, Lục Thanh đã biết, dưới sự dò xét của dị năng, ánh sáng mà vật phẩm tỏa ra thường thể hiện mức độ quý giá của nó. Hiện tại, hắn đã thấy ba loại ánh sáng: bụi, trắng, đỏ.
Trong đó, hồng quang trước đây hắn chỉ thấy ở trên người Trần đại phu. Thông tin mà dị năng dò xét được cho thấy lão đại phu là một người tu luyện thâm sâu khó lường. Giờ đây, hắn lại phát hiện ra một vật phẩm hồng quang khác.
Và vật phẩm này cũng là do Trần đại phu tặng.
"Không ngờ đây lại là một bảo vật hồng quang."
Lục Thanh đã nghĩ sợi tơ này không phải vật tầm thường, nhưng không ngờ nó lại quý giá đến vậy. Có thể được dị năng của hắn đánh giá là bảo vật thì chắc chắn không phải vật phàm.
Nhìn những thông tin mà dị năng đưa ra.
"Thủy hỏa bất xâm, đao kiếm khó thương!"
Loại tơ nào có thể có những đặc tính như vậy? Đây không phải bảo vật thì là gì?
"Không biết Trần đại phu có biết sợi tơ này thần kỳ như vậy không."
Lục Thanh cảm xúc lẫn lộn. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn và Tiểu Nghiên đã chịu rất nhiều ân huệ của Trần đại phu. Giờ đây, ông ta còn tặng hắn một sợi tơ quý giá như vậy. Điều này khiến hắn vừa cảm động vừa hổ thẹn. Dù sao hắn cũng biết, mục đích ban đầu khi tiếp cận Trần đại phu của mình không được trong sáng cho lắm.
"Xem ra, chỉ có thể cố gắng câu được nhiều đồ tốt để biếu Trần gia gia."
Vì muốn kiểm chứng lời đồn "thủy hỏa bất xâm" của tơ tằm có thật hay không, hắn đã nghĩ ra một cách. Hắn tìm đến phòng bếp, nơi có sẵn lửa than đỏ rực. Hắn cẩn thận lấy một đoạn tơ tằm, căng ra giữa hai đầu ngón tay, rồi từ từ đưa vào phía trên ngọn lửa đang cháy.
Kết quả khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Tơ tằm không hề bị đốt cháy ngay lập tức như hắn nghĩ, mà vẫn nguyên vẹn trong khoảng thời gian khá lâu. Hắn kiên nhẫn quan sát, đếm từng giây trôi qua. Phải đến tận năm phút sau, đoạn tơ tằm mới chịu thua sức nóng của lửa, dần dần chuyển sang màu đen và cuối cùng đứt thành hai đoạn.
"Xem ra, thủy hỏa bất xâm thật ra chỉ là khó xâm, chứ không phải bất xâm." Lục Thanh lẩm bẩm một mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi đoạn tơ tằm đã cháy thành tro. Điều này khiến hắn suy nghĩ rất nhiều. Suy cho cùng, một sợi tơ tằm mỏng manh mà có thể chịu được lửa trong năm phút thì quả là một kỳ tích. Nếu so sánh với dây thép thì chắc chắn không bằng, nhưng nếu xét về độ bền dai của nó thì quả là đáng kinh ngạc.
Việc tơ tằm có thể bị đốt đứt lại là một tin tốt đối với Lục Thanh. Bởi lẽ, nếu tơ tằm thật sự "bất xâm" thì với sợi tơ tằm dài như vậy, hắn sẽ không có cách nào cắt nó ra để làm dây câu. Hắn đã từng nghĩ đến việc chế tạo cần câu máy (*), nhưng việc chế tạo cần câu máy đòi hỏi nhiều công đoạn phức tạp hơn so với cần câu đơn. Hơn nữa, trước đây hắn chỉ làm cần câu máy bằng cách mua các linh kiện có sẵn, chứ chưa từng làm từ đầu. Với điều kiện hiện tại, việc chế tạo ra một cần câu máy tốt là điều không thể.
(*): Cần câu máy là loại có trục máy xoay dây câu, nên dây rất dài, còn cần câu đơn là loại không có trục máy xoay, nên độ dài dây cố định, và không dài bằng loại có máy.
Nhờ việc tơ tằm có thể bị lửa đốt đứt, Lục Thanh đã có thể bắt tay vào việc làm cần câu. Hắn bắt đầu bằng việc chọn trúc. Hắn mang theo dao vào rừng trúc sau làng, tỉ mỉ lựa chọn từng cây. Phải mất cả một ngày trời, hắn mới tìm được vài cây trúc già vừa ý, chặt mang về.
Sau đó là công đoạn xử lý trúc, bao gồm việc hun khói để chống mối mọt và tăng độ bền. Công đoạn này đòi hỏi sự tỉ mỉ và tốn nhiều thời gian. Tuy nhiên, Lục Thanh không muốn chờ đợi lâu, nên hắn quyết định lấy một cây trúc ra, hun qua loa rồi dùng luôn làm cần câu. Những cây trúc còn lại sẽ được hắn xử lý cẩn thận hơn sau này.
Với cây trúc đã chọn, mọi việc còn lại trở nên đơn giản hơn nhiều.
Chẳng tốn chút công sức nào, Lục Thanh đã chế tác xong chiếc cần câu mới."Tiểu Nghiên, mau nhìn xem! Cần câu mới của huynh thế nào, có đẹp không?" Sáng sớm nay, Lục Thanh vác trên vai chiếc cần câu mới làm, hỏi Tiểu Nghiên."Đẹp lắm ạ!"
Tiểu Nghiên ngoan ngoãn, đáng yêu, lập tức hóa thân thành cổ động viên nhiệt tình, gật đầu lia lịa."Muội cũng thấy đẹp!" Lục Thanh lắc lắc cần câu, vẻ mặt đắc ý. Mặc dù lần này chế tác có phần vội vàng, nhưng chất lượng chiếc cần câu mới này cũng không tệ.
Bởi vì lúc này, trong mắt Lục Thanh, chiếc cần câu mới đang tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ. Cần câu Tuyết Tàm Ti: Cần câu được làm từ tơ Tuyết Tàm.
Dây câu cứng cáp, thân cần chắc chắn, có thể chịu được sức kéo hàng trăm cân mà không đứt, với chiếc cần câu này, có lẽ có thể câu được cá lớn. Lúc mới nhìn thấy hai chữ này, Lục Thanh giật mình.
Chiếc cần câu mới mà hắn làm ra lại có thể chịu được sức kéo trên trăm cân. Tuyết Tàm Ti là bảo vật, có thể chịu được sức kéo hàng trăm cân tuy lợi hại, nhưng cũng không có gì lạ.
Nhưng cây trúc già mọc hoang trên núi sau làng lại cứng cáp như vậy, quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn. Chỉ có thể nói, quả không hổ danh là thế giới khác, không chỉ có thể sinh ra kỳ vật như Tuyết Tàm Ti, mà ngay cả cây trúc mọc lên cũng xuất chúng như vậy.
Nếu để cho những người bạn câu cá già ở kiếp trước của hắn biết, chắc hẳn mắt họ sẽ sáng lên."Ca ca, cần câu đã làm xong, chúng ta có đi câu cá không ạ?" Tiểu Nghiên hỏi."Đi chứ, tất nhiên là đi rồi!" Với chiếc cần câu mới trong tay, Lục Thanh tràn đầy hào khí.
Hơn nữa, hắn đã dành trọn hai ngày để làm chiếc cần câu này. Cá trong nhà, trong hai ngày này cũng đã ăn gần hết rồi. Quan trọng hơn là, một ngày nữa, lại đến thời gian châm cứu đã hẹn với Trần Lão Đại Phu.
Lần này đến nhà Trần Lão Đại Phu, hắn không thể tay không mà đi được."Tuyệt quá! Lại được đi câu cá rồi!" Tiểu Nghiên nghe vậy, lập tức vui vẻ trở lại,"Ca ca, để muội đi đào giun giúp huynh." Nói xong liền chạy ra ngoài. Lục Thanh lắc đầu.
Tiểu nha đầu này cũng không biết làm sao, trẻ con bình thường, đặc biệt là con gái, đối với giun hay côn trùng đều sẽ có chút sợ hãi.
Hết lần này tới lần khác nàng chẳng những không sợ hãi, trái lại còn đòi giúp hắn đi bắt giun, lá gan chẳng biết hơn những tiểu nữ hài khác biết bao nhiêu.
"Cũng chẳng biết Tiểu Nghiên về sau có thể thành người như ý ta mong muốn, trở thành một thục nữ, hay là sẽ biến thành một nữ hán tử đây?" Lục Thanh bỗng dưng thoáng chút ưu tư.
Nữ hán tử tuy chẳng có gì không tốt, nhưng nếu có thể, hắn vẫn mong muội muội mình trở thành một nữ hài ôn nhu, hiền thục.
Lắc đầu gạt phăng ý nghĩ xa vời, Lục Thanh cầm cần câu đi ra ngoài.
Đến bên ngoài sân, Tiểu Nghiên đã ôm ống trúc đựng giun chờ sẵn.
"Ca ca mau lên nào!" Tiểu Nghiên thúc giục.
"Đến đây, đến đây."
Lục Thanh cầm lấy cái xẻng ngoài phòng đi tới.
Đào xong giun, Lục Thanh lại lấy ra một túi nhỏ từ trong nhà, cất vào túi.
"Ca ca, đây là gì vậy?" Tiểu nha đầu tò mò hỏi.
"Đây là vũ khí bí mật, hôm nay chúng ta có câu được "cá lớn" hay không là nhờ cả vào nó đấy." Lục Thanh thần bí nói.
"Cá lớn!" Mắt tiểu nha đầu sáng rực lên.
Nàng không biết "cá lớn" mà Lục Thanh nói lớn đến mức nào, nhưng nghe có vẻ lợi hại lắm!
Xếp gọn "vũ khí bí mật", Lục Thanh lại tìm chiếc thùng gỗ đựng cá mấy hôm trước, cầm theo cần câu mới, dẫn đầu đi trước.
"Đi thôi, xuất phát!"
"Xuất phát!" Tiểu nha đầu cũng líu lo hô theo.
Chẳng mấy chốc, hai huynh muội đã đến đầu thôn.
Tiểu nha đầu ôm ống trúc đựng giun, vừa đi vừa nhảy chân sáo phía trước.
Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cá lớn, cá lớn..."
Thấy dáng vẻ của nàng, những thôn dân đi ngang qua đều không khỏi mỉm cười.
"Tiểu Nghiên, hai anh em ngươi định đi đâu vậy?"
"Thưa Triệu Đại Thúc, ta muốn cùng ca ca đi câu cá ở bờ sông, câu cá lớn cơ!" Tiểu gia hỏa lễ phép đáp.
"À, cá lớn cơ à, sao ngươi biết là sẽ câu được cá lớn?" Triệu đại thúc trêu chọc nàng."Dĩ nhiên là biết rồi, vì đây là điều ca ca nói, ca ca câu cá là giỏi nhất!" Tiểu gia hỏa mặt mày rạng rỡ tự hào.
"Ha ha, đúng rồi, đúng rồi, ca ca ngươi là giỏi nhất."
Thấy bộ dạng kiêu ngạo nhỏ nhắn của nàng, Triệu Đại Thúc càng thêm vui cười, phụ họa theo nàng.
"Trẻ con nói năng không kiêng dè, Triệu Đại Thúc đừng chê cười." Lục Thanh áy náy nói.
"Không sao, không sao, Tiểu Nghiên như vậy mới đáng yêu chứ, mấy hôm trước ngươi bị bệnh, nó khóc khiến người ta đau lòng lắm." Triệu Đại Thúc vui vẻ nói.
"Nhưng mà, ngươi đi câu cá thì phải trông chừng Tiểu Nghiên đấy, đừng để nó nghịch nước."
"Ta biết rồi." Lục Thanh nghiêm túc đáp.
"Tiểu Nghiên, nghe chưa, phải nghe lời ca ca, đến bờ sông không được lén nghịch nước đâu đấy."
Triệu Đại Thúc lại dặn dò Tiểu Nghiên.
"Dạ."
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đáp: "Ta rất ngoan."
"Đúng vậy, Tiểu Nghiên là ngoan nhất."
Triệu Đại Thúc xoa đầu nàng, giọng có chút nghẹn ngào. Chia tay Triệu Đại Thúc, hai huynh muội tiếp tục đi đến bờ sông. Nhưng khi đến nơi, cả hai đều tròn mắt ngạc nhiên.
Bởi vì họ phát hiện, chỗ Lục Thanh câu cá lần trước đã có người chiếm mất rồi. Không chỉ một hai người, mà là bảy tám người, chen chúc trong một khoảng không lớn. Hơn nữa, hai huynh muội còn nhận ra những người này, đều là dân trong làng.
"Lục Thanh, ngươi cũng đến câu cá à, hay là lại đây chen chúc cùng cho vui?"
Có người trong làng thấy hai huynh muội Lục Thanh, chào hỏi họ.
"Vâng, cá ở nhà ăn hết rồi, nên muốn ra đây câu ít cá." Lục Thanh cười nói.
Ngẫu nhiên hắn lại có chút tò mò hỏi: "Sao các người đều chen chúc một chỗ câu cá thế, không sợ dây câu quấn vào nhau à?"
"Đừng nói nữa, chúng ta cũng đâu muốn."
Người dân kia mặt mày nhăn nhó,"Những chỗ khác khó câu cá lắm, cả buổi mới được một con, chỉ có chỗ này là dễ câu hơn. À phải rồi, nghe bọn trẻ con nói chỗ này là chỗ ngươi câu lần trước phải không?"
Vì dễ câu cá nên các người chen chúc nhau à?
Lục Thanh có chút im lặng.
Nhưng hắn vẫn gật đầu: "Đúng vậy, lần trước ta câu ở đây."
"Vậy ngươi thật lợi hại!"
Người kia giơ ngón tay cái,"Chọn một lần là trúng ngay chỗ tốt. Mấy hôm nay chúng ta câu được nhiều cá nhất là ở đây, chỉ là hôm nay không hiểu sao cá không cắn câu."
Dĩ nhiên là không cắn câu rồi!
Nhiều người chen chúc một chỗ thế này, cá nhiều mấy cũng bị câu hết.
Cho dù không bị câu hết thì số còn lại cũng sợ quá mà trốn mất.
Lục Thanh lắc đầu.
Chỗ câu này coi như hỏng rồi.
Ít nhất là trong một thời gian dài, rất khó khôi phục lại như trước.
"Các người cứ câu tiếp đi, ta đi chỗ khác thử vận may."
Lục Thanh nói xong, dắt Tiểu Nghiên đi về hướng khác.
Những người dân kia cũng không giữ lại, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Chỗ này đã đủ chật rồi, thêm một người nữa thì không chen nổi.
Về phần Lục Thanh nói muốn đi chỗ khác tìm vận may, họ cũng không để ý.
Mấy hôm nay, không phải họ chưa từng câu ở chỗ khác trên khúc sông này, nhưng kết quả đều không tốt.
Câu tới câu lui, phát hiện vẫn là chỗ này dễ câu cá nhất.
Nếu không thì họ cũng đâu có chen chúc đông thế này.
Rời khỏi điểm câu cá lúc nãy, Lục Thanh mang theo Tiểu Nghiên đi dọc theo bờ sông.
Cách làm của các thôn dân tuy khiến hắn không vui, nhưng hắn cũng không thể nói gì.
Dù sao sông là của chung, ai cũng có quyền đến đây câu cá.
Cũng không phải ai câu được cá ở đâu thì chỗ đó là của người nấy.
Vì vậy, đối với việc thôn dân chiếm cứ điểm câu cá của mình, Lục Thanh cũng không thấy có gì đáng bận tâm.
Dù sao hắn có dị năng trong người, mất một điểm câu, tìm cái khác là được.
Con sông này dài như vậy, điểm câu cá không biết bao nhiêu mà kể, còn sợ không có chỗ trống để câu hay sao.
Nghĩ vậy, Lục Thanh liền dắt Tiểu Nghiên đi tiếp.
Hắn thậm chí còn không đến hai điểm câu cá khác mà hắn đã phát hiện ra trước đó.
Bởi vì hai điểm câu đó đều nằm trong tầm mắt của những thôn dân khác.
Nhỡ đâu lát nữa hắn câu được cá, mọi người lại bu đến tranh chỗ thì hắn biết làm sao?
Cho nên cứ đi xa một chút, đến chỗ mọi người không nhìn thấy mà câu, như thế có thể tránh được phiền phức không đáng có.
Dù sao lần này hắn đã chuẩn bị đầy đủ, không chỉ mang theo cần câu và thùng, còn mang theo cả con dao bổ củi ở nhà, có thể mở điểm câu mới bất cứ lúc nào.
Lục Thanh dắt Tiểu Nghiên đi dọc bờ sông, đồng thời dùng dị năng tìm kiếm dưới mặt nước.
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên.