Tại một khúc sông vắng vẻ, Lục Thanh rốt cục tìm được một điểm câu mới.
Điểm câu sơ cấp: nơi dinh dưỡng phong phú, cây cỏ um tùm, là chỗ cá thường kiếm ăn.
Nơi đây có dị quả sinh trưởng, là thức ăn ưa thích của một số loài kỳ ngư, câu ở đây có lẽ sẽ có niềm vui bất ngờ.
Nó tỏa ra ánh sáng trắng, còn đậm hơn cả điểm câu sơ cấp mà hắn tìm được trước đó.
"Có dị quả sinh trưởng?"
Lục Thanh ngẩng đầu, tìm kiếm bên bờ sông gần điểm câu.
Rất nhanh, vài cây có hình dáng kỳ lạ đã thu hút sự chú ý của hắn.
Dưới sự dò xét của dị năng, những cây này cũng tỏa ra ánh sáng trắng.
Cây huyết hạnh: có thể kết ra quả huyết hạnh, không độc, có thể làm thuốc.
Nghe nói quả huyết hạnh chứa một loại chất đặc biệt mà một số loài kỳ ngư rất thích.
"Huyết hạnh?"
Lục Thanh nhìn những quả nhỏ màu đỏ, chỉ bằng đầu ngón tay treo trên cây.
Đây chính là dị quả mà loài kỳ ngư kia thích ăn sao?
Trong lòng hắn khẽ động, bèn bước tới.
May mà cây huyết hạnh không cao lắm, hắn dễ dàng hái được một nắm quả.
"Ca ca, quả này trông ngon quá!"
Tiểu Nghiên nhìn thấy những quả huyết hạnh đỏ mọng trong tay Lục Thanh, không nhịn được nuốt nước miếng.
"Cái này không phải để ăn đâu."
Tuy dị năng dò xét cho thấy huyết hạnh không độc.
Nhưng cũng nói thứ này có thể làm thuốc, nếu là thuốc thì Lục Thanh không dám cho Tiểu Nghiên ăn bừa.
"Không phải ăn, vậy ca ca hái làm gì?"
"Câu cá đấy, có một số loài kỳ ngư rất thích ăn loại quả này, ca ca muốn xem thử có thể dùng nó để câu được cá lớn không." Lục Thanh giải thích.
"Cá lớn cũng thích ăn trái cây sao?" Tiểu Nghiên tròn mắt ngạc nhiên.
"Đúng vậy, cá thích ăn nhiều thứ lắm, giun, trái cây, bắp, cỏ, đều thích cả."
"Còn thích ăn bắp với cỏ nữa cơ?!" Tiểu gia hỏa mở to mắt hơn nữa.
Nàng mới biết những điều này lần đầu, cảm thấy thật kỳ lạ.
"Cho nên Tiểu Nghiên không được ăn trái cây này đâu, phải để dành câu cá lớn."
"Vâng! Tiểu Nghiên biết rồi!" Tiểu gia hỏa gật đầu lia lịa.
So với trái cây, nàng vẫn thích cá lớn hơn.
"Tiểu Nghiên ngoan ngoãn ở đây chờ nhé, ca ca dọn dẹp chỗ này một chút."
Dặn dò Tiểu Nghiên không được chạy lung tung, Lục Thanh lấy con dao bổ củi ngắn mang theo, buộc chặt vào một cây gậy gỗ, bắt đầu dọn cỏ dại và cây cối ở điểm câu.
Việc dọn dẹp điểm câu này, Lục Thanh kiếp trước không biết đã làm bao nhiêu lần rồi, nên làm rất thuần thục.
Không lâu sau, hắn đã dọn sạch cỏ dại và cây cối, tạo ra một điểm câu tốt.
Riêng mấy cây huyết hạnh, hắn không động đến, dù sao cũng là thực vật cấp bạch quang, vẫn rất có giá trị.
Điểm câu đã xong, Lục Thanh chuẩn bị bắt đầu câu cá.
Vẫn không cần làm mồi nhử, lương thực trong nhà không nhiều đến mức để hắn phung phí như vậy.
Dù sao sông ở thế giới này rất nhiều cá, lại có dị năng chọn được điểm câu tự nhiên, dù không làm mồi nhử hắn vẫn tự tin sẽ câu được cá.
Ngồi xuống bờ sông, Lục Thanh vẫn định dùng giun để mở màn, trước tiên đảm bảo khẩu phần ăn cho hai ngày tới đã.
Móc giun vào lưỡi câu, quăng cần xuống nước, phao nổi lên trên mặt nước.
Quả không hổ danh là điểm câu được chọn bởi dị năng, một trong những điểm câu có ánh sáng trắng đậm nhất.
Lưỡi câu của Lục Thanh vừa thả xuống, chưa kịp buông cần câu thì phao đã động đậy.
Đầu tiên là rung lên vài cái, sau đó đột ngột chìm xuống.
Lục Thanh giật cổ tay, một tiếng quẫy mạnh vang lên, lập tức kéo cá lên.
Cá không lớn, một con cá trắng bằng hai đốt ngón tay.
Lục Thanh nhíu mày, xem ra cá trắng này là loài cá thường thấy nhất trong sông, ở đâu cũng có bóng dáng của nó.
"Là cá trắng!"
Tiểu Nghiên cũng nhìn rõ con cá mắc câu, lập tức reo lên.
"Ừm, cá trắng, xem ra hôm nay phải có thu hoạch lớn."
Lục Thanh gỡ cá, bỏ vào thùng.
Nhanh như vậy đã có cá cắn câu, khởi đầu thuận lợi khiến hắn có linh cảm, hôm nay có lẽ thật sự có thể câu được cá lớn.
Nghĩ đến đây, tinh thần Lục Thanh phấn chấn hẳn lên.
Nhưng mà diễn biến tiếp theo lại có chút ngoài dự đoán của Lục Thanh.
Sau khi câu thêm được mấy con cá nhỏ, hắn lại thả câu xuống, nhưng rất lâu sau vẫn không thấy cá cắn câu.
"Cá nhỏ không cắn câu, không phải là không có cá, mà là có cá lớn ở phía dưới đuổi đàn cá nhỏ đi."
Với kinh nghiệm phong phú, Lục Thanh lập tức đưa ra phán đoán của mình.
Hắn quả quyết kéo lưỡi câu lên, gỡ con giun ra, sau đó lấy ra một túi nhỏ.
"Là vũ khí bí mật!"
Tiểu Nghiên nhận ra ngay, đây là thứ ca ca đã cất đi khi ra khỏi nhà.
Lục Thanh mở túi vải, lấy ra mấy hạt màu vàng óng.
Đó là mấy hạt bắp tươi.
Số bắp này là Lục Thanh xin nhà hàng xóm Vương Thẩm sáng sớm, mục đích dĩ nhiên là để làm mồi câu.
Kiếp trước, khi đi câu cá ngoài tự nhiên, Lục Thanh thường dùng bắp để câu cá lớn.
Những loài cá chép, trắm cỏ rất thích ăn bắp, lần nào cũng trúng.
Hắn không chắc cá lớn ở thế giới này có giống vậy không, nhưng dù sao cũng phải thử xem.
Nếu không được, hắn sẽ đổi sang dùng huyết hạnh vừa hái thử xem.
Móc một hạt bắp tươi mẩy vào lưỡi câu, Lục Thanh lại quăng cần lần nữa.
Điều hắn không ngờ tới là, lần này, mọi chuyện lại một lần nữa vượt ngoài dự đoán của hắn.
Lưỡi câu vừa chạm mặt nước, phao còn chưa kịp ổn định, hắn cũng chỉ mới ngồi xuống được một nửa.
Đột nhiên, không hề báo trước, phao bỗng chìm nghỉm xuống nước, dây câu căng ra, một lực cực lớn từ cần câu truyền đến, khiến Lục Thanh loạng choạng.
May mắn thay, Lục Thanh phản ứng rất nhanh, bước một bước về phía trước, lấy lại thăng bằng.
"Giỏi lắm, định đánh lén ta à!"
Hai tay nắm chặt cần câu, cảm nhận sức kéo từ cần câu, trên mặt Lục Thanh lộ rõ vẻ phấn khích.
Cá lớn, đây tuyệt đối là một con cá lớn!
Lực mạnh như thế, tuyệt đối không phải cá nhỏ hơn năm cân có thể tạo ra được.
Vút!
Thấy không thể thoát, con cá dưới nước lại bắt đầu vùng vẫy, khiến dây câu rung lên bần bật.
"Muốn chạy thoát khỏi tay ta ư? Không có cửa đâu!"
Thấy con cá dưới nước lại giãy giụa, Lục Thanh không hề nao núng, nhẹ nhàng buông lỏng tay, giảm bớt phần lớn sức kéo.
Sau đó lại siết chặt, tiếp tục giằng co với con cá dưới nước.
Cần câu mới làm của hắn, đã được kiểm chứng bằng dị năng, có thể chịu được lực kéo cả trăm cân, hắn không tin con cá này có thể làm gãy nó.
"Ca ca cố lên!"
Tiểu Nghiên ở bên cạnh, lúc này cũng vô cùng hồi hộp.
Nhưng nàng lại không dám lớn tiếng gọi, sợ làm cá lớn sợ chạy mất, chỉ có thể nắm chặt tay nhỏ, khẽ cổ vũ cho ca ca.
Khoảng thời gian tiếp theo, chính là lúc Lục Thanh và cá đấu trí đấu sức.
Hai bên giằng co qua lại, mất gần nửa canh giờ, Lục Thanh mới cảm thấy sức cá bắt đầu yếu đi.
"Cuối cùng cũng mệt rồi nhé." Lục Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Trận giằng co này cũng khiến hắn tiêu hao không ít thể lực.
Nếu không phải hai ngày trước được Trần Lão Đại Phu châm cứu một lần, nguyên khí trong cơ thể khôi phục được kha khá, hắn thật đúng là chưa chắc đã có thể khuất phục được con cá này.
Cá đến lúc kiệt sức, thì không thể nào thoát khỏi tay Lục Thanh nữa.
Một lúc sau, theo một cú giật mạnh nữa của Lục Thanh, con cá lớn đã giằng co với hắn hồi lâu rốt cuộc cũng nổi lên mặt nước.
Hai huynh muội cũng rốt cuộc nhìn rõ được chân diện mục của con cá này.
"Cá lớn quá!"
Khi nhìn thấy đầu và lưng cá, Tiểu Nghiên không nhịn được kêu lên.
Ngay cả Lục Thanh cũng không khỏi có chút kích động.
Tuyệt vời, với dáng vẻ này, con cá này chắc phải đến mười cân.
Cố nén sự kích động trong lòng, Lục Thanh tiếp tục nắm chặt cần câu.
Câu cá, càng đến cuối cùng, càng không thể lơ là.
Nếu không, nếu là ở thời khắc sống còn, sơ ý để cá chạy mất, e rằng đến lúc tám mươi tuổi, nhớ lại hắn vẫn sẽ tiếc nuối không thôi.
Nhưng mà, dù đã cẩn thận, khi Lục Thanh chuẩn bị bắt cá, vẫn xảy ra chút ngoài ý muốn.
Bởi vì hắn phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng.
Đó là hắn không mang theo vợt!
Đương nhiên, điều này cũng không thể trách hắn, bởi vì trong nhà vốn không có thứ này.
Ngay cả cái túi lưới cũng không có, nói gì đến vợt.
Không có vợt, thì không thể tùy tiện bắt cá, Lục Thanh chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn.
Một mực đợi đến khi con cá hoàn toàn kiệt sức, mới để Tiểu Nghiên giữ cần câu, còn hắn thì nằm sấp xuống mép nước, định tự mình ôm cá lên.
Làm như vậy thật ra rất nguy hiểm, bởi vì với kích thước này, nếu con cá còn chút sức lực, chỉ cần một cái quẫy đuôi cũng có thể làm người ta choáng váng.
May mắn thay, con cá này đã bị Lục Thanh làm cho kiệt sức hoàn toàn.
Cuối cùng, mọi chuyện đều suôn sẻ, con cá này vẫn bị Lục Thanh ôm lên được.
"Ca ca, con cá này hình như còn cao hơn cả Tiểu Nghiên!"
Khi cá được Lục Thanh ôm lên bờ, Tiểu Nghiên so sánh một chút, rồi thốt lên kinh ngạc.
"Hình như là cao hơn một chút."
Lục Thanh nhìn một chút, quả thật là vậy.
Con cá này dài hơn một mét, nếu nhấc lên thì đúng là cao hơn Tiểu Nghiên một chút.
"Để ta xem, đây rốt cuộc là cá gì."
Lục Thanh thấy con cá lớn này, thân dài thon thả, vảy trên thân như những mảnh giáp bóng loáng, nhìn rất oai vệ.
Hắn lập tức vận dụng dị năng của mình, xem xét thông tin của con cá.
Ánh mắt nhìn chăm chú, rất nhanh, trên thân cá lớn liền hiện lên một luồng bạch quang đậm đặc.
"Là bạch quang à."
Lục Thanh có vẻ thất vọng.
Hắn còn tưởng, với con cá lớn như thế này, có thể đạt đến cấp hồng quang.
Nhưng nghĩ lại, hắn lại thấy mình quá tham lam.
Nếu con cá này là cấp hồng quang, hắn có thể kéo lên được hay không còn là một chuyện khác.
Phải biết, vật phẩm cấp hồng quang, hắn cũng mới chỉ gặp hai lần mà thôi.
Một là Trần Lão Đại Phu, một là tơ tằm tuyết.
Mà hai thứ này, đều không phải tầm thường.
Trần Lão Đại Phu là người tu luyện, tơ tằm tuyết lại càng là dị bảo.
Nếu con cá này cũng đạt đến cấp hồng quang, không chừng nó sẽ có bản lĩnh đặc biệt gì đó.
Nếu vậy, ai kéo ai còn chưa biết chừng.
Nói không chừng ngay hiệp đầu, hắn đã bị kéo xuống nước rồi.
Bình ổn lại tâm trạng, Lục Thanh tập trung vào thông tin mới xuất hiện.
Thanh Giáp Ngư: loài cá lớn, khoác áo giáp là vảy xanh, là một bá chủ trong sông, trong mình có ngư thạch (*).
(*): tương tự ngọc cá trắm đen.
Nghe đồn, Thanh Giáp Ngư trưởng thành có một viên ngư thạch trong cổ họng, dùng nó chế tác đồ trang sức đeo trên người có thể an hồn định thần.
Khi Lục Thanh nhìn rõ thông tin trên tờ giấy, lập tức mừng rỡ.
Ngư thạch!
Con cá lớn vừa câu lên, lại có ngư thạch!
Ngư thạch không phải là thứ xa lạ với Lục Thanh.
Kiếp trước hắn từng câu được một con cá trắm đen hoang dã nặng hơn hai mươi cân (10kg), trong bụng có một viên ngư thạch.
Lúc đó có một vị lão bản trả giá cả vạn lượng để mua, hắn cũng không bán.
Về phần lý do, ngoài việc yêu thích, còn bởi vì trong giới câu cá vẫn luôn có một lời đồn.
Đó là ngư thạch đủ tuổi có thể bảo đảm bình an.
Kiếp trước ngư thạch có thật sự bảo đảm bình an được không thì Lục Thanh cũng không rõ.
Nhưng con Thanh Giáp Ngư này lại có ngư thạch trong mình, được dị năng của hắn xác nhận là có công hiệu an hồn định thần.
Vừa hay Tiểu Nghiên từ khi cha mẹ qua đời, ban đêm ngủ không yên giấc, thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya và phải được hắn ôm mới ngủ tiếp được.
Nếu ngư thạch của Thanh Giáp Ngư này thật sự thần kỳ như vậy, thì thật là tốt quá rồi.
Trong cơn phấn khích, Lục Thanh thiếu chút nữa đã không nhịn được mà mổ bụng con Thanh Giáp Ngư này ra ngay lập tức.
May mà lý trí của hắn vẫn còn, cuối cùng vẫn kiềm chế được.
"Ca ca, con cá lớn này chúng ta mang về nhà bằng cách nào? Thùng thùng hình như không đựng nổi." Lúc này, Tiểu Nghiên có chút buồn rầu hỏi.
Nàng vừa so sánh, con cá lớn này cao hơn nhiều so với thùng gỗ mà họ mang theo, căn bản không đựng vừa.
"Không sao, lát nữa ca ca bện dây cỏ, cứ thế mà cõng nó về!" Lục Thanh tự tin nói.
Không phải chỉ là con cá lớn mười, hai mươi cân thôi sao.
Cá đã câu được rồi, còn sợ không mang về được hay sao.
"Vậy chúng ta còn câu cá nữa không?" Tiểu Nghiên lại hỏi.
Câu hỏi này lại làm Lục Thanh phân vân.
Theo kinh nghiệm của hắn, vừa rồi hắn giằng co với con Thanh Giáp Ngư này lâu như vậy, chắc chắn đã làm náo động cả vùng nước xung quanh.
Thông thường lúc này, đàn cá dưới nước đã tan tác, dù có cá thì cũng chạy mất dạng rồi.
Nhưng hắn nghĩ đến quả huyết hạnh vừa hái lúc nãy, lại có chút do dự.
Theo thông tin từ dị năng, huyết hạnh là thứ mà một số loài kỳ ngư ưa thích.
Là một người đam mê câu cá, hắn rất tò mò về loài kỳ ngư này.
Một loài cá được dị năng gắn thêm chữ "kỳ", rốt cuộc có gì đặc biệt.
Ngay cả con Thanh Giáp Ngư có ngư thạch này, dường như cũng không được dị năng gọi là kỳ ngư.
Vậy loài kỳ ngư kia, rốt cuộc kỳ lạ đến mức nào.
Sau một hồi đắn đo, Lục Thanh cuối cùng quyết định câu thêm một lát nữa.
Biết đâu loài kỳ ngư kia không sợ Thanh Giáp Ngư, không bị dọa chạy đi thì sao?
Thế là, với chút may mắn này, Lục Thanh múc một thùng nước, nhúng đầu con Thanh Giáp Ngư xuống, cố gắng ngâm nó trong thùng, rồi lại ngồi xuống điểm câu.
Tuy nhiên, hắn cũng quyết định chỉ câu thêm một lát nữa thôi.
Nếu một lát nữa mà không có cá cắn câu, thì sẽ về nhà, nếu không Thanh Giáp Ngư sẽ không chịu được lâu.
Cá chết không ngon bằng cá sống.
Chuẩn bị lại tư thế, lần này Lục Thanh trực tiếp móc huyết hạnh vào lưỡi câu.
Thả lưỡi câu xuống nước, hắn bắt đầu lặng lẽ chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rất nhanh, nửa canh giờ đã trôi qua.
Phao không hề động đậy, cứ như thể đứng yên vậy.
"Quả nhiên là đàn cá đã tan tác rồi sao, ngay cả kỳ ngư cũng không tránh khỏi." Lục Thanh thở dài.
Kết quả này cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn.
Chỉ là, hắn vừa rồi vẫn còn ôm một tia hy vọng mà thôi.
"Hay là về thôi."
Ngay khi Lục Thanh chuẩn bị thu dọn cần câu, chuẩn bị về nhà.
Đột nhiên, hắn thấy phao bỗng nhiên chìm xuống!