Chương 14: Quỷ môn
Chương 14: Quỷ môn
-
Hồng Niệm cõng Hải Thanh Mạc về chỗ ở. Trên đường lên núi, giọng nói của Hải Thanh Mạc còn mang vẻ hưng phấn, kể lại cho cô chuyện lúc vừa rồi. Nhưng một lúc sau, tiếng nói của Hải Thanh Mạc càng ngày càng nhỏ, tới cuối cùng chỉ còn tiếng hít thở trầm trầm. Hồng Niệm nhẹ nhàng đặt gã lên giường, tiếp đó rời khỏi phòng đi vào trong sân, lúc này Quân Cửu đã đứng trong sân chờ cô.
"Kim Phượng Hàm tới à?" Hồng Niệm hỏi thẳng.
"Phải. Hạng hai trên Tinh Vân bảng, phó minh chủ Chính Khí minh, kiếm thuật sư ưu tú nhất trong giới trẻ ở Bắc Thần quốc, Kim Phượng Hàm." Quân Cửu mỉm cười đáp: "Đáng lẽ sẽ là sư phụ của hắn."
Hồng Niệm gật đầu: "Ta cũng nghĩ là hắn. Nhưng ngươi trở về, hắn lại không đi theo ngươi, cũng tức là Chính Khí minh chấp nhận chuyện thiếu chủ gia nhập Quân Kiến sơn rồi?"
"Ta đã nói với họ, ba tháng sau Hải Thanh Mạc sẽ đại diện cho Quân Kiến sơn chúng ta tới tham gia Lương Ngọc hội. Đến lúc đó nếu bọn họ còn cảm thấy Quân Cửu ta dạy dỗ không tốt, thế thì có thể giữ hắn lại." Quân Cửu quay người, ngẩng đầu nhìn lên trời: "Nhưng mọi đệ tử xuất sơn từ Quân Kiến ta, bất cứ ai, cũng đều dương danh thiên hạ!"
Hồng Niệm nhíu mày trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng đành cam chịu kết quả này: "Quân Cửu tiên sinh, nếu thế lần này xuống núi, tiên sinh đã tìm hiểu được lý do vì sao thiếu chủ không thể tạo ra niệm lực chưa?"
"Nội hải của hắn bị phong ấn." Quân Cửu điểm mũi chân tiến vào trong phòng, hắn cúi người, nhẹ nhàng điểm lên nốt chu sa giữa mi tâm Hải Thanh Mạc: "Còn phong ấn được bố trí ở đây."
Hồng Niệm đi tới sau lưng hắn, cô cau mày nói: "Nhưng ta nghe nói Tình kiếm này là Vĩnh Vương điện hạ đặt vào, chắc người không biết phong ấn này, nếu không người đã không bảo thiếu chủ gia nhập Chính Khí minh; hay ít nhất trước khi để hắn lên đường cũng phải nói cho ta biết chuyện này."
Quân Cửu vuốt cằm: "Có lẽ đây là hai chuyện. Đầu tiên vị Vĩnh Vương kia giấu kiếm phách vào trong, sau đó lại có người nương theo Tình kiếm này bố trí một phong ấn, khiến cho từ đó trở đi Hải Thanh Mạc không cách nào tu luyện tiên pháp."
"Thế thì là ai?" Hồng Niệm hạ giọng lẩm bẩm.
Quân Cửu mỉm cười: "Hoàng tử Nam Dạ và Thánh nữ Bắc Thần, bất cứ ai có hành động bất lợi với đứa nhỏ này cũng không phải là lạ."
"Vậy là tiên sinh đã giải trừ cấm chế đó rồi?" Hồng Niệm hỏi.
Quân Cửu lắc đầu nói: "Cấm chế này được bố trí hết sức quỷ dị, vì cấm chế này không được gắn trên người hắn mà đặt trên Tình kiếm. Nếu cấm chế này ở trên người Hải Thanh Mạc, thế thì cả ta hay Cố Mục Lễ đều có thể giải trừ cấm chế mà không tốn nhiều công sức. Nhưng Tình kiếm Hồng Nhan... thì rất phiền phức."
Hồng Niệm lấy làm khó hiểu: "Vì sao đặt trên thân kiếm lại khó xử lý hơn trên người? Hơn nữa cứ lấy Hồng Nhan kiếm ra là được rồi mà?"
"Nếu có thể trực tiếp lấy Hồng Nhan kiếm ra, thế vì sao năm xưa Vĩnh Vương lại phải khóa thanh kiếm này giữa mi tâm Hải Thanh Mạc?" Quân Cửu quay đầu nhìn sang phía Hồng Niệm, trầm giọng nói: "Vì Hồng Nhan kiếm đã bị hủy hoại, cũng như Hà Ảnh kiếm của ngươi, chân thân đã hỏng, chỉ còn lưu lại kiếm phách. Vĩnh Vương giấu kiếm phách trên người Hải Thanh Mạc. Hà Ảnh kiếm của ngươi cần mỗi ngày sáng hấp thu ánh bình minh, chiều hấp thu ánh hoàng hôn mới có thể dựng lại thân kiếm. Còn Hải Thanh Mạc phải chứng kiến tình cảm trong nhân gian, tình yêu trên thế giới, Tình kiếm mới có thể dựng lại. Mà khoảnh khắc Hồng Nhan kiếm có thể thật sự rời khỏi mi tâm hắn, cấm chế này cũng coi là được giải trừ."
Hồng Niệm nhìn sang phía Hải Thanh Mạc đang ngủ say: "Người hạ cấm chế đúng là hao tâm tổn sức. '
"Tuyệt diệu thật!" Quân Cửu đột nhiên vỗ tay: "Hóa ra cấm chế này không phải cấm chế bình thường, cấm chế này gọi là ái tình!"
"Tình yêu?" Hồng Niệm nghi hoặc.
"Đúng vậy, chỉ có gặp ái tình nơi nhân gian, trải qua ái tình nhân gian, chứng kiến ái tình nhân gian, Hải Thanh Mạc mới có thể cởi bỏ hoàn toàn cấm chế này. Cho nên cấm chế này chính là ái tình." Quân Cửu cảm khái nói: "Không thể không nói, hạ cấm chế như vậy đúng là rất lãng mạn."
Hồng Niệm suy nghĩ nói: "Nếu phá hủy Hồng Nhan kiếm..."
"Suỵt." Quân Cửu ra hiệu im lặng: "Không ai lại đi hủy Hồng Nhan kiếm cả. Nhân gian tứ kiếm, tình, nộ, bi, hỉ, đây là bốn thanh kỳ kiếm tồn tại từ khi thế gian này được hình thành, tuy không được liệt kê trong kiếm phổ, nhưng còn đặc biệt hơn cả thập đại danh kiếm. Nếu nó bị phá hủy dễ dàng như vậy, năm xưa trong trận chiến Hàng Ma, sau khi Đa Tình công tử bị chết trận, thanh kiếm này đã bị ma tộc phá hủy rồi."
"Nếu lấy nó ra..." Hồng Niệm nói được một nửa rồi lại lắc đầu: "Nếu Vĩnh Vương điện hạ đặt nó vào mi tâm của thiếu chủ, thế thì thiếu chủ là vật chứa của kiếm phách Tình kiếm này. Kiếm phách rời khỏi kiếm thể không bao lâu, sẽ tự động trở về."
"Đúng là đạo lý này, cho nên, rất phiền phức." Quân Cửu thở dài.
Hải Thanh Mạc nằm trên giường đột nhiên nhíu mày, nhỏ giọng rên rỉ một tiếng.
"Ồ?" Quân Cửu nói đầy ẩn ý: "Xem ra hắn mơ thấy cái gì không tốt."
Một cơn mưa như trút nước.
Cứ như trên không trung xuất hiện một lỗ hổng, nước mưa đổ xuống như thác nước, gột rửa tất cả tội ác trên thế gian.
Một nữ nhân áo trắng gầy gò đứng trong cơn mưa, còn làn mưa đổ tới người cô lại ngưng bặt, như đụng phải một tấm chắn vô hình, bị ngăn bên ngoài.
Dường như cả thế gian chìm trong hỗn loạn, chỉ có nữ nhân áo trắng này vẫn thanh khiết như lúc ban đầu, không dính một hạt bụi.
Còn trước mặt nữ nhân này là một nam nhân áo đen thân hình cường tráng lơ lửng trong không trung. Gương mặt nam nhân kia giấu trong bóng tối, căn bản không thể thấy rõ, giọng nói của hắn khàn khàn, mang cảm giác khủng khiếp như vang vọng từ sâu trong địa ngục ra: "Thánh nữ Tích Quy, đã lâu không gặp."
Nữ nhân áo trắng cười lạnh nói: "Đúng là cuộc gặp gỡ không mong chờ."
"Ngươi phải theo ta về." Nam nhân kia trầm giọng nói.
"Nếu ta cự tuyệt thì sao?" Nữ nhân áo trắng trả lời.
Nam nhân kia vung tay, tất cả nước mưa rơi xuống lập tức biến thành hắc kiếm, từng luồng hắc kiếm không ngừng đâm lên lá chắn vô hình xung quanh nữ nhân kia, cứ như sẽ phá tan nó bất cứ lúc nào. Nam nhân kia lại nói: "Ngươi biết hậu quả nếu cự tuyệt."
"Thật ư?" Nữ nhân kia kết thành Liên Hoa quyết: "Nhưng cho dù có biết kết quả, ta vẫn chọn cự tuyệt. Dù sao từ ngày ta rời khỏi Thánh giáo, ta đã quyết định rồi."
"Thế thì chết đi." Nam nhân kia giơ hai tay, sóng kiếm đang trút xuống như mưa, bỗng trở nên càng dữ tợn. Sau lưng nam nhân còn hiện ra một thanh kiếm khổng lồ bao phủ trong làn sương đen, trên mũi kiếm có một con rắn đen uốn lượn.
"Đúng là ngươi mạnh hơn ta, nhưng ngươi cũng nên biết, mỗi đời Thánh nữ đều có trận thức riêng của mình." Nữ nhân áo trắng khẽ mỉm cười: "Mà khoảnh khắc ngươi bước vào nơi này, ngươi đã rơi vào trận thức của ta."
Nam nhân kia cười lạnh một tiếng: "Đã muốn mang ngươi đi, đương nhiên cũng phải chuẩn bị. Được chứng kiến Trận pháp của thánh nữ cũng coi là vinh hạnh."
"Xem ra ngươi rất tự tin." Nữ nhân áo trắng giơ hai tay, hình đóa hoa sen tan đi, hất văng cơn mưa kiếm: "Thế thì cho ngươi mở mang tầm mắt! Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y. Tích quy, tây quy!"
Sau lưng nam nhân áo đen có tiếng nổ lớn, hai cây xà nhà đỏ như máu đột nhiên mọc lên từ mặt đất, trực tiếp đập tan cơn sóng kiếm. Mảnh kiếm vỡ rơi xuống đất, cơn mưa kiếm đầy trời cũng tiêu tan không còn bóng dáng, một cánh cửa lớn cực kỳ rực rỡ xuất hiện sau lưng nam nhân kia. Nam nhân áo đen xoay người, con rắn đen uốn lượn quanh thanh hắc kiếm cũng thấy bất an, vặn vẹo thân hình.
Toàn bộ cánh cửa từ bề mặt tới cây cột đều là một màu đỏ máu, giữa cửa còn có mặt ác quỷ đỏ rực há to miệng máu, chỉ có tấm biển treo bên trên là màu đen, trên tấm biển đen lại có ba chữ viết đỏ máu.
Quỷ Môn quan.
"Mở!" Nữ nhân áo trắng chắp tay trước ngực, gầm lên một tiếng.
Cánh cửa theo tiếng hô mở rộng, sau cửa là một màu đen vô tận, một lực hút khổng lồ kéo vào trong cánh cửa, mảnh kiếm vỡ rơi dưới đất đều bị hút vào, thân hình nam nhân áo đen cũng từ từ xê dịch theo.
"Đây là Tây Quy trận ư?" Nam nhân áo đen xoay người, thanh kiếm lớn màu đen trực tiếp hóa thành một con rắn đen, lao tới cắn lên vai nữ nhân áo trắng: "Dừng lại."
Nữ nhân áo trắng cố nhịn đau, cắn răng nói: "Thế thì cùng nhau vào trong Quỷ Môn quan này!" Cô xoay người, đẩy mạnh một bàn tay về phía trước, tiếp theo toàn thân bay về phía sau, kéo cả con rắn đen vào trong Quỷ Môn quan, sau đó nam nhân áo đen cũng bị hút vào.
Ngay lúc này một đứa bé lao ra khỏi ngôi nhà bên cạnh ra, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về phía cánh cửa: "Mẹ, mẹ!"
Nhưng Quỷ Môn quan đã khép lại, đứa bé tung người nhảy tới, nhưng lao vào khoảng không, ngã lăn trên mặt đất.
Vừa rồi nước mưa còn ngập trời, Quỷ Môn quan chắn ngang mưa kiếm, tất cả đều biến mất không còn bóng dáng.
Trong căn phòng nhỏ, Hải Thanh Mạc mở mắt, trên gối đã thấm đẫm nước mắt.