Chương 49: Ăn bánh

Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm

Chu Mộc Nam 17-08-2024 01:24:18

Chương 49: Ăn bánh Chương 49: Ăn bánh Toi rồi toi rồi toi rồi, Hải Thanh Mạc thầm kêu than trong lòng, sư huynh còn mong mình mang kiếm phách Bi kiếm Ly Ca về Quân Kiến sơn cơ mà, không ngờ mình còn chưa kịp giúp Quân Kiến sơn đã lâu không xuất thế được nở mày nở mặt thì đã phải về Chính Khí minh ăn thịt Mai Hoa thật sự rồi. Cái đầu kia nói xong lại rụt về, thay vào đó là một tiếng vang thanh thúy. Người vừa tới hạ xuống đất, hình bát quái trên tấm áo trắng bay phất phơ theo làn gió. Hải Thanh Mạc nhớ được người này, Bách Lý Lan Tâm từng giới thiệu về cô, tới từ Thái Ất phái, là kiếm thuật sư. Vừa rồi suy nghĩ đầu tiên trong lòng Hải Thanh Mạc là: toi rồi. Bây giờ suy nghĩ thứ hai trong lòng y là: vì sao y phục môn phái nhà người ta lại tiên khí bồng bềnh như vậy? Người vừa tới trông như tiểu nha đầu lớn lên vô âu vô lo trong gia đình phú quý chốn phàm trần, dáng vẻ không thật mỹ miều nhưng cũng khá xinh xắn, khi mỉm cười còn có vẻ hiền lành. Chẳng qua hình bát quái trên y phục và thanh trường kiếm vẽ đầy bùa chú kỳ quái nhắc nhở Hải Thanh Mạc, chắc chắn tiểu nha đầu này không đơn giản. Tiểu nha đầu kia ngẩng đầu nhìn Hải Thanh Mạc: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, tìm ngươi rõ là vất vả." Hải Thanh Mạc khó nhọc nuốt miếng bánh trong miệng xuống, cười khổ nói: "Tiểu muội muội, muội tìm ta có chuyện gì?' "Vì chỉ mình ngươi mới có đồ ăn." Vị tiểu muội muội của Thái Ất phái rảo bước chạy tới, không hề khách khí giật lấy một cái bánh nướng của Hải Thanh Mạc, sau đó cắn từng miếng một: "Mới sáng sớm đã bị các sư huynh gọi đi, nói là ăn đồ ngon, kết quả chỉ ăn có một miếng, còn chưa nếm được vị đã bị đưa tới nơi này. Lúc trước hỏi muốn dịch chuyển cái gì, ta cũng muốn bảo cho ta một bọc bánh nướng lớn, nhưng ta biết sư phụ ở đầu kia đang nghe nên không dám hỏi, may là ngươi yêu cầu. Lúc ấy ta nhớ mùi của ngươi nên tìm đến đây." Hải Thanh Mạc giơ cánh lên, ngửi mấy cái: "Trên người ta có mùi à?" Vị tiểu muội muội kia vừa ăn bánh vừa gật đầu: "Có chứ, giống như... mùi trên thân rắn." Hải Thanh Mạc híp mắt lại, vô thức bước một bước ra ngoài. "Không được đi!" Tiểu muội muội vội vàng ngẩng đầu lên: "Ngươi đi rồi, ta ăn cái gì?" Hải Thanh Mạc cười xấu hổ: "Ngươi trăm cay ngàn đắng tới tìm ta chỉ vì một cái bánh nướng?" Tiểu muội muội lắc đầu: "Không phải." Hải Thanh Mạc vô thức siết chặt nắm tay, chuẩn bị quay người bỏ trốn bất cứ lúc nào. Tiểu muội muội chỉ bọc đồ của gã: "Vì cả túi bánh nướng chứ." Hải Thanh Mạc cảm thấy tiểu cô nương trước mặt đúng là không bình thường, cũng có thể cô bé này mới là người bình thường nhất, chẳng qua mấy ngày nay mình gặp quá nhiều người tu hành không bình thường, cho nên mới cảm thấy cô bé không bình thường. Gã hỏi dò: "Muội không định giết ta à?" Tiểu muội muội sửng sốt, chỉ vào mình: "Trông ta dữ lắm sao?" Hải Thanh Mạc lắc đầu: "Không không không. Tiểu muội muội trông cực kỳ lương thiện đáng yêu." "Thế thì ta giết ngươi làm gì?" Tiểu muội muội hỏi ngược lại. Hải Thanh Mạc sửng sốt: "Sao bảo trong Lương Ngọc hội này đệ tử các đại môn phái đều muốn đạt ngôi đầu nên ra tay với nhau mà? Ngươi giết ta có phải bớt đi một đối thủ cạnh tranh không." Tiểu muội muội gãi đầu: "Hình như cũng có lý." Hải Thanh Mạc lại muốn quay đầu bỏ trốn, đầu óc cô bé này không tốt lắm, kết quả mình còn đi nhắc nhở cô ta. "Nhưng ngươi!" Tiểu muội muội cắn miếng bánh, vẻ mặt chân thành nhìn Hải Thanh Mạc từ trên xuống dưới vài lượt: "Tuy chưa bị loại nhưng đâu phải đối thủ cạnh tranh." Hải Thanh Mạc chẳng muốn chạy nữa, gã chỉ muốn vác tảng đá dưới đất lên đập ngất tiểu muội muội này. Tiểu muội muội nhanh chóng ăn xong cái bánh, cô rũ tay: "Ta cũng chẳng muốn đoạt ngôi đầu bảng gì cả, nếu không phải sư phụ nhất quyết bắt ta tới, ta cũng chẳng muốn tới, còn phải đi tìm đồ, đúng là quá tốn sức. Ta cảm thấy ở đây cũng tốt, chúng ta cứ đợi ở đây, ăn xong bánh chắc cũng có thể ra ngoài được rồi. Hy vọng bọn họ mau mau chóng chóng tìm được kiếm phách Bi kiếm kia. À, vừa rồi ngươi cũng ăn thịt Mai Hoa nhỉ. Ngươi nói xem nếu thịt Mai Hoa không có công hiệu rút hồn này, liệu có ngon không? Nếu vẫn ngon, ta nhất định phải gọi một bàn lớn!" Tiểu muội muội vừa nói, nước miếng vừa chảy ra từ khóe miệng. Hải Thanh Mạc cũng thấy choáng váng, rốt cuộc tiểu muội muội tham ăn từ đâu chui ra, còn không có chí tiến thủ hệt như mình. Nhưng cô gái này đến được đây, chứng tỏ thực lực cũng rất bất phàm, đặc biệt là ánh mắt nhìn mình lúc vừa rồi, giống hệt như đang nhìn một con vật nhỏ không chút uy hiếp. Gã do dự một hồi, cuối cùng vẫn dò hỏi: "Nhưng ta mang trọng trách sư môn, phải đoạt ngôi đầu, hay là ta chia một nửa chỗ bánh này cho ngươi, ta ra ngoài xem nhé?" "Cũng được." Cuối cùng tiểu muội muội cũng gật đầu đáp ứng. Hải Thanh Mạc cầm túi đồ lên chuẩn bị chia đôi, y đã quyết định, ở với tiểu nha đầu kỳ quái này chẳng thà mình ra chỗ khác kiếm nơi ẩn thân. "Nhưng kiếm thuật sư Khuynh Thành phái đang ở gần đây, ta cảm thấy có mùi của hắn." Tiểu muội muội vuốt ve thanh kiếm bên hôn."Nếu ngươi ra ngoài, tám chín phần mười là gặp phải hắn, hắn sẽ không nương tay với ngươi đâu. Tu vi của hắn rất cao, ta thấy cho dù ngươi không làm vẻ vang sư môn, về sớm vậy cũng không ổn lắm." Hải Thanh Mạc vừa nhấc chân đi đã rụt trở lại. Gã ngoan ngoãn lùi lại phía sau, tìm một tảng đá sau lưng tiểu muội muội ngồi xuống: "Thôi ta đợi ở đây vậy." Tiểu muội muội gật đầu nhì Hải Thanh Mạc: "Ngoan." Chết tiệt, lại là ánh mắt nhìn con vật nhỏ này. Hải Thanh Mạc mắng thầm trong lòng nhưng vẫn cười hì hì: "Tiểu muội muội, muội tên là gì?" Tiểu muội muội suy nghĩ một hồi rồi nó: "Ta tên Nam Môn Thư An, Thái Ất phái!" Không ngờ lại có người ngồi nghĩ trong lúc đáp tên, thế này không phải bịa tên giả thì là đồ ngốc! Nhưng Hải Thanh Mạc vẫn cười hì hì: "Ta tên Hải Thanh Mạc, tới từ Quân Kiến sơn." "Ừ." Nam Môn Thư An điềm nhiên đáp, sau đó cũng tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Trong sơn động bỗng chìm vào một loại yên tĩnh quỷ dị. Hải Thanh Mạc ngồi trong chốc lát, cảm giác bầu không khí quá ngại ngùng, cuối cùng không nhịn được quay đầu sang hỏi Nam Môn Thư An đang ngây ngốc ở đó: "Nam Môn cô nương đang nghĩ gì vậy?" Nam Môn Thư An khôi phục tinh thần, lắc đầu nói: "Ta không nghĩ gì cả, ta chỉ đang đợi." Hải Thanh Mạc lại căng thẳng hẳn lên: "Ngươi đợi cái gì?" Nam Môn Thư An chớp mắt: "Đợi đói." Hải Thanh Mạc không biết nên nói gì cho phải, đành chớp mắt theo: "Hả?" Nam Môn Thư An tiếp tục nói: "Tới lúc đói là có thể ăn thêm cái bánh nữa." Hải Thanh Mạc: "..." Nam Môn Thư An cười hì hì. Hải Thanh Mạc: "Muội thích ăn bánh của ta như vậy, sao không cướp hết?" Nam Môn Thư An vung tay: "Ta không phải người như vậy."