Chương 46: Động thiên
Chương 46: Động thiên
Hải Thanh Mạc nghênh ngang bước qua bên cạnh tiểu nhị ục ịch, cười nói: "Nào, đưa phần của ta đây."
Tiểu nhị ục ịch nhìn Hải Thanh Mạc: "Không thể nào, ngươi không phải quân tử trong học cung, làm sao thi triển được Chân Ngôn Phá Trận!"
Hải Thanh Mạc quay đầu lại nhìn tiểu nhị ục ịch một cái: "Đúng vậy, ta không phải quân tử học cung, nhưng đại ca ta thì có. Nhập Cánh Vấn Cấm trận của ngươi là học từ học cung, trận pháp của học cung vô dụng với quân tử, ta nhờ thanh danh đại ca ta, cáo mượn oai hùm một chút, chẳng lẽ như vậy coi là phạm quy?"
Tiểu nhị ục ịch vẫn khó hiểu: "Ngươi tưởng mượn uy quân tử chỉ là bộ quần áo hay sao, mượn bừa rồi mặc vào là giả bộ làm quân tử được chắc? Rốt cuộc ngươi phá trận như thế nào?"
"Nếu trận này bị quân tử phá, trong vòng ba ngày ngươi không thể bố trí lại trận pháp." Hải Thanh Mạc nhìn đĩa thịt Mai Hoa đột nhiên xuất hiện trên bàn: "Không phải ngươi nên cám ơn ta đã để khảo nghiệm của ngươi được tiến hành tới cuối cùng à? Còn làm sao mượn uy quân tử, ta có cái này." Hải Thanh Mạc lấy từ trong lòng ra một hạt châu.
"Quân Trạch châu." Tiểu nhị ục ịch sửng sốt.
Trong Lan Lăng thành, Hải Thanh Ngôn đang ngồi trong sân đọc quyển sách cổ, đột nhiên ngẩng đầu, tiếp đó khép quyển sách lại, nhìn hoa cỏ nở rộ khắp sân đột nhiên có một đóa khô héo, không nhịn được hạ giọng mắng: "Thằng nhóc thối này."
Hạt châu trong tay Hải Thanh Mạc lập tức tan thành tro bụi, gã nhẹ nhàng vung tay, tro bụi theo gió bay đi. Gã giơ chiếc đũa gắp miếng thịt Mai Hoa trước mặt: "Vậy ta vui lòng nhận lấy." Hắn bỏ miếng thịt Mai Hoa vào trong miệng, đồng thời Hồng Niệm và Sở Thanh Tiêu cũng ăn phần thịt Mai Hoa của mình.
Thịt Mai Hoa ngọt mà không béo, vào miệng là tan, mang theo hương hoa quế thoang thoảng. Hải Thanh Mạc đang định mở miệng khen thịt Mai Hoa này thì cảm thấy toàn thân không khống chế được bay lên. Gã cúi đầu nhìn lại, phát hiện thân thể mình đã ngủ gục trên bàn nhưng khắp người lại có cảm giác nhẹ nhàng tự tại khó tả, cứ như thân thể kia chỉ là gông xiềng, còn giờ phút này gã mới thật sự tự do. Nhưng cảm giác tự do này chỉ kéo dài một chớp mắt, sau đó Hải Thanh Mạc cảm thấy có lực lượng khổng lồ hút gã về hướng tây.
Tiểu nhị ục ịch thấy mười ba người đều đi khỏi, cũng có thể coi là thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói: "Năm nay toàn quái vật gì vậy."
"Nhân gian tứ kiếm, tuy chỉ còn kiếm phách nhưng vẫn là thần vật khiến người ta khó lòng cự tuyệt." Một nam nhân trung niên buộc khăn trắng che mắt bước vào. Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng mang theo một loại uy nghiêm mơ hồ.
Tiểu nhị ục ịch thấy người tới là phó minh chủ quản lý hình phạt trong Chính Khí minh, Bạch Vô Hối, hắn vội vàng cúi người hành lễ: "Phó minh chủ."
"Trong mười ba người, chỉ có Chính Khí minh chúng ta là cả ba đều thông qua Nhập Cánh Vấn Cấm trận này." Kim Phượng Hàm cũng từ bên ngoài đi vào, theo sát sau lưng hắn.
Sau lưng tiểu nhị ục ịch lập tức đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Đáng lẽ các vị đại nhân này phải ở Tề Thiên các theo dõi Lương Ngọc hội chứ, sao tự nhiên lại chạy tới chỗ mình? Hắn không dám nghĩ nhiều, tiếp tục hành lễ: "Phó minh chủ."
"Nhưng để các đệ tử này tự rèn luyện trong động thiên tách biệt, còn là động thiên tách biệt chỉ cách Vạn Kiếm trận có một bước, thế là mạo hiểm quá mức. Đáng lẽ phải phái ít nhất một vị cao thủ Huyền Tâm cảnh bảo vệ." Bạch Vô Hối quay đầu, không biết đôi mắt dưới tấm vải trắng của hắn là sáng hay là mù, dù sao trông như hắn vừa liếc mắt "nhìn" Kim Phượng Hàm một cái.
Kim Phượng Hàm nhìn Hồng Niệm nằm đó, nói: "Đã phái rồi, vị thái giám Thần Cung của Nam Dạ quốc Hồng Niệm công công này là cao thủ Huyền Tâm cảnh."
"Hóa ra là cô ấy. Ta còn tưởng trong thế hệ này Bạch Chỉ thành đột nhiên xuất hiện một vị kiếm tu kỳ tài." Bạch Vô Hối gật đầu: "Nhưng như vậy có ảnh hưởng tới công bằng không?'
"Lương Ngọc hội, xưa nay mục đích là tìm lương ngọc trong thiên hạ, chẳng qua đám tiên môn phụ thuộc vào Thiên Sinh minh bên Nam Dạ quốc không muốn tới mà thôi. Hồng Niệm công công tuổi tác phù hợp, sao lại không được tham gia? Nếu cô ấy lấy được kiếm, thế thì là bản lĩnh của cô ấy."
Tiểu nhị ục ịch lau mãi không hết mồ hôi: "Minh... minh chủ."
Cố Mục Lễ cười nói: "Hiếm khi thấy Vô Hối ngươi hứng thú với Lương Ngọc hội. Bao năm qua đây là lần đầu tiên ngươi tới xem."
"Vừa rồi ta bế quan trong các, chợt nghe thấy quân tử chân ngôn nên tới xem xét." Giọng nói của Bạch Vô Hối đầy tiếc nuối: "Không ngờ lại là một âm mưu."
"Mượn uy người khác để phá trận, quả thật không coi là có năng lực." Cố Mục Lễ nhìn về phía Kim Phượng Hàm: "Ngươi thấy sao?'
Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng phất ống tay áo: "Hắn đang giấu tài."
"Ha ha ha." Cố Mục Lễ đặt một hạt châu lên bàn, một ánh huỳnh quang lan tỏa từ hạt châu, sau đó chiếu lên bức tường gỗ của quán rượu, cảnh tượng trong động thiên tách biệt đã hiện ra trước mắt bọn họ.
Thần niệm của mười ba đệ tử trẻ tuổi lơ lửng trong không trung, bọn họ nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện nơi này sơn thanh thủy tú, nhưng không biết phủ nha tiên môn ở nơi nào. Còn bốn phía xung quanh nồng nặc khói tím, nhìn không thấy điểm cuối.
"Tử Vi Thiên Đấu trận." Hồng Niệm trầm giọng nói.
Hải Thanh Mạc nhướn mày: "Nghe tên đã cảm thấy lợi hại rồi."
"Ta hiểu rồi, nơi này là một động thiên tách biệt." Hồng Niệm tiếp tục nói.
Hải Thanh Mạc vẫn không hiểu gì hỏi: "Thế nào là động thiên tách biệt?'
"Động thiên tách biệt là một vùng trời khác giấu bên dưới thiên địa này, có động thiên tách biệt lớn bằng một thành trì, có cái lại nhỏ tới mức có thể nấp dưới một chiếc lá rụng. Những động thiên này đều có cửa vào nối liền với thiên địa phàm trần của chúng ta. Còn Tử Vi Thiên Đấu trận có thể đưa thần niệm của người ta vào, mà thân thể người này vẫn còn ở thiên địa phàm trần." Hồng Niệm giải thích.
Hải Thanh Mạc cúi đầu nhìn bên dưới, dường như có mười ba người rơm đứng ở đó: "Thế có khác gì trực tiếp đi vào?"
"Trong động thiên tách biệt thường ẩn giấu kỳ trân dị bảo, nhưng cũng có nguy hiểm tầng tầng lớp lớp. Cho nên những người tu hành rất thích tìm kiếm những địa điểm như vậy. Chẳng qua sau này tử thương càng ngày càng nghiêm trọng nên có đại sư trận pháp nghiên cứu ra Tử Vi Thiên Đấu trận này, có thể đưa thần niệm của người ta vào, đi lại bằng thân thể giả, như vậy thân thể người giả bị hủy ở đây, thần niệm vẫn có thể bay ra ngoài." Hồng Niệm nhìn người rơm bên dưới: "Đó là thân thể người giả mà chúng ta phải nhập vào."
"Phương pháp này hay lắm. Thế nếu không ở động thiên tách biệt có dùng chiêu này được không?" Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
"Mỗi vùng thiên địa đều có quy tắc thiên địa riêng của mình, mà đại thiên địa phàm trần chúng ta, nếu dùng thần niệm điều khiển thân thể giả thì chỉ phát huy được tối đa một phần mười thực lực nguyên chủ, có rất ít người sử dụng phương pháp này." Hồng Niệm thở dài một tiếng: "Quân Cửu làm sư huynh đúng là quá thoải mái, ta cảm thấy ta mới giống sư phụ."
"Đây là động thiên tách biệt ở ngoài vùng rừng núi miền tây." Một giọng nói uy nghiêm hùng hậu vang lên trên đỉnh đầu bọn họ: "Kiếm phách Bi kiếm đang nấp trong đó, ai tìm được kiếm phách đầu tiên, đó sẽ là người thắng của Lương Ngọc đại hội lần này. Nơi này rất nguy hiểm, các vị hành động cẩn thận, nhưng cũng không phải sợ mất mạng, thân thể ở nơi này chết đi, thần niệm sẽ trở lại trong Chính Khí minh."
"Người rơm kia tạo hình khá đẹp, ta đi trước dây." Hải Thanh Mạc lập tức thả người hạ xuống, nhảy vào thân thể một con người rơm trong góc.
Giọng nói bên trên đờ ra một lát.
Mười hai người còn lại cũng ngây ngốc.
Giọng nói kia thoáng chút phẫn nộ: "Ta còn chưa nói xong cơ mà!"
Nhưng không còn kịp nữa rồi, Hải Thanh Mạc nhập vào người rơm, thần niệm chậm rãi tiến hành đồng hóa thân thể giả kia, chẳng bao lâu sau gương mặt Hải Thanh Mạc đã từ từ bao phủ rơm rạ, ngay cả nốt chu sa giữa mi tâm cũng không thay đổi. Gã xoay người, phủi cỏ khô trên thân mình, đã hoàn toàn biến thành một Hải Thanh Mạc giống hệt như trước. Hải Thanh Mạc tò mò quan sát thân hình của mình, nhìn trái nhìn phải, còn nhảy mấy cái kiểm tra thử trọng lượng.
Giọng nói kia không buồn để ý tới gã nữa, tiếp tục nói: "Sau khi nhận được thân giả, các ngươi có ba cơ hội sử dụng pháp trận dịch chuyển. Dùng Lưu Âm thuật báo những thứ ngươi cần cho Thiên Âm các, bọn họ sẽ dịch chuyển đồ vật mà ngươi yêu cầu tới đây. Nhưng phải nhớ, mỗi người chỉ có ba lần. Đi thôi!"
"Đệ tử tuân lệnh." Mười hai luồng thần niệm còn lại cũng bay xuống.