Tam Nhất Linh Bạch Nguyệt Quang27-06-2025 05:57:23
Yến Tu Văn mím chặt môi, mắt dán vào Yến Thanh trên màn hình giám sát, không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của cô nhưng vẫn không nhìn ra điều gì khác thường.
Một lát sau, anh ta lạnh lùng lên tiếng: "Chuẩn bị xét nghiệm ma túy."
Tiểu Trương ngẩn người một chút, rồi lập tức đáp: "Rõ, thưa sếp!"
Đúng lúc này, giọng nói lại vang lên từ thiết bị nghe lén: "À phải rồi, cô ấy còn nói, người kia tên là Chu Tĩnh."
Yến Thanh mỉm cười, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng đủ để mọi người nghe rõ ràng.
Ánh mắt cô hướng về chiếc camera gắn ở góc tường, dường như xuyên qua ống kính, chạm phải ánh mắt của Yến Tu Văn ở phía bên kia.
Dù không tin vào chuyện ma quỷ, sắc mặt Yến Tu Văn vẫn tối sầm lại: "Kiểm tra về Chu Tĩnh đi."
Thấy phản ứng của Yến Tu Văn, Tiểu Trương nhất thời không biết có nên tiếp tục sắp xếp việc xét nghiệm ma túy cho cô gái kia không. ...
Chưa đầy nửa tiếng sau, thông tin về Chu Tĩnh đã được tìm thấy.
"Sếp, tìm được rồi. Ở Vân Thành đúng là có người tên Chu Tĩnh như cô Yến nói. Bố mẹ mất sớm, ba năm trước ông bà nội đã đến báo mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm thấy."
"Camera giám sát cho thấy lần cuối cùng cô ấy xuất hiện là ở gần ga tàu hỏa."
Tiểu Trương đặt tập tài liệu lên bàn Yến Tu Văn, rồi dè dặt hỏi: "Sếp, sếp nói xem... chuyện cô Yến nhìn thấy ma... có thật không ạ?"
Yến Tu Văn đang xem tài liệu, ngước mắt liếc Tiểu Trương một cái: "Sao?"
Tiểu Trương nhìn quanh, thấy không có ai khác mới nói: "Cô Yến nói hồn ma mất tích tên là Chu Tĩnh, chúng ta lại tra ra đúng người tên Chu Tĩnh thật. Liệu có khi nào cô ấy thực sự nhìn thấy..."
Bị Yến Tu Văn liếc một cái, cậu im bặt ngay lập tức, không dám nói tiếp nhưng trong lòng thì đã tin chắc.
Lời cô Yến nói chắc chắn là thật.
Dù sao thì tài liệu cũng ghi nhận có một người mất tích tên Chu Tĩnh, hơn nữa, Yến Thanh chỉ mới đến Vân Thành gần đây, chẳng hề liên quan gì đến Chu Tĩnh, lại càng không quen biết ông bà của cô ấy.
Nếu là bịa chuyện thì làm sao có thể bịa chuẩn xác đến thế được chứ?
Yến Tu Văn đứng dậy, cầm tài liệu đi thẳng vào phòng thẩm vấn, đặt tập hồ sơ lên bàn trước mặt Yến Thanh: "Nói xem, cô còn biết những gì nữa."
Yến Thanh cúi xuống liếc nhìn tập tài liệu, là thông tin về Chu Tĩnh.
Cô nhướng mày, nhìn quanh căn phòng thẩm vấn tối tăm: "Anh định hỏi tôi ở đây à?"
Yến Tu Văn khẽ nhíu mày, đúng là anh ta đã sơ suất.
Anh ta bèn đưa cô ra khỏi phòng thẩm vấn, chuyển sang một phòng nghỉ rộng rãi, sáng sủa hơn, đặt một cốc nước trước mặt cô.
"Giờ nói được chưa?"
Giọng anh ta vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả khi đang làm một việc quan tâm là rót nước cho người khác.
Yến Thanh quả thật hơi khát, uống một ngụm nước xong mới nói: "Có rất nhiều người mất tích. Những người tôi biết được khoảng hơn hai mươi người, đều là phụ nữ."
"Một số người chưa kịp bị đưa đi thì đã xảy ra chuyện ở quanh đó, vì nghĩ quẩn nên đã tự vẫn."
Cô nói khá uyển chuyển nhưng Yến Tu Văn vẫn hiểu.
Ở độ tuổi này, gặp phải chuyện tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần như vậy, nếu không có ai an ủi, giải tỏa tâm lý thì rất dễ nghĩ quẩn.
"Có người bị chôn trên ngọn đồi hoang gần đó hoặc trong sân nhà của bọn họ, còn có người bị đổ bê tông chôn xác trong nhà máy bỏ hoang gần đấy..."
"Các anh có thể đến đó tìm thử xem."
Khi Yến Tu Văn từ phòng nghỉ bước ra, liền chạm mặt Tiểu Trương.
Tiểu Trương cười hề hề: "Sếp, chẳng phải lúc nãy sếp không tin sao?" Sao giờ lại lén lút một mình đến hỏi cô Yến thế này.
Yến Tu Văn lạnh giọng hỏi: "Nghe thấy hết rồi à?"
Tiểu Trương vội gật đầu lia lịa.
Yến Tu Văn sầm mặt, Tiểu Trương mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm khiến Trương lạnh sống lưng: "Còn không mau đi làm việc?"
Tiểu Trương lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Sếp này sao lật mặt nhanh thế nhỉ, lẽ nào là do tuổi tác?