Tam Nhất Linh Bạch Nguyệt Quang27-06-2025 05:57:22
"Tư tưởng phong kiến là không được."
Tiểu Trương đứng sau lưng lén giơ ngón tay cái cho Yến Thù, lần đầu tiên thấy có người dám phản bác lại lời của sếp ngay trước mặt sếp.
Yến Tu Văn: "..."
Yến Thanh xoa đầu Yến Thù: "Chú út lớn tuổi rồi, suy nghĩ khó tránh khỏi khác biệt, phải thông cảm."
Lúc này Yến Thù ngoan ngoãn hẳn, mắt cong cong, ôm cánh tay Yến Thanh: "Em biết rồi, chị nói gì cũng đúng."
Cô ấy chân thành nhận lỗi với Yến Tu Văn nãy giờ không nói lời nào: "Xin lỗi chú út, cháu không nên nói chú có tư tưởng phong kiến."
Thái độ nhận lỗi ngoan ngoãn này khiến Yến Thanh hài lòng gật đầu.
Yến Tu Văn mím đôi môi mỏng, vẫn không nói gì, nhìn hai chị em kẻ tung người hứng, chuyện tốt chuyện xấu gì cũng nói hết rồi.
Danh hiệu "chị em bán hàng rong cầu vượt" quả nhiên không sai mà.
Tiểu Trương nín cười, đi theo cô Yến này đúng là không tệ, có thể thấy sếp bị lép vế. Chỉ riêng khoản này thôi, cậu đã thích đi cùng cô Yến rồi. ...
Ngày hôm sau, Yến Tu Văn và những người khác đến khám xét nhà kho tư nhân nhỏ mà Vương Trầm đã nói, phát hiện nhà kho có dấu vết bị dọn dẹp, trong kho không có camera giám sát nhưng gần đó có camera đường phố.
Camera có quay được Tống Ngữ nhưng vì khoảng cách đến nhà kho quá xa nên không thể dùng làm bằng chứng.
Ngoài ra, tại nhà Vương Trầm, họ phát hiện căn nhà đã được trả lại, đồ đạc của Vương Trầm đều không còn, giống như hắn đã về quê thật.
Họ tìm thấy một ít tóc trong nhà, tiến hành đối chiếu ADN, lúc này mới chứng minh được tròng mắt đó chính là của Vương Trầm và hắn đã chết.
Cảnh sát mời Tống Ngữ đến lấy lời khai với tư cách nghi phạm nhưng Tống Ngữ luôn phủ nhận việc giết Vương Trầm, khăng khăng nói mình không biết Vương Trầm đã chết, khẳng định hai người đã chia tay, cô ta tưởng Vương Trầm đã về quê.
Nhìn cảnh tượng trong phòng thẩm vấn, Yến Tu Văn nhíu chặt mày: "Ở nhà Vương Trầm có phát hiện gì đáng ngờ không?"
Tiểu Trương thở dài: "Không có."
Nhìn màn hình, Tống Ngữ trong phòng thẩm vấn vẫn bình tĩnh khăng khăng với lời khai của mình, Tiểu Trương không khỏi cảm thán tâm lý của Tống Ngữ này cũng quá vững vàng rồi.
"Bây giờ chỉ còn chỗ trường học của cô ta là chưa kiểm tra thôi."
Yến Tu Văn trầm giọng nói: "Chuẩn bị một chút, đến Đại học Vân Thành."
Tiểu Trương: "Vâng."
Yến Tu Văn vừa lên xe thì nghĩ đến một chuyện khác, anh ta cúi mắt nhìn đồng hồ, thời gian này vừa đẹp: "Đến trường Trung học số 1 Vân Thành trước đã."
Mắt Tiểu Trương lập tức sáng lên: "Sếp, định đón cả hai cô Yến ạ?"
Yến Tu Văn nghiêng mặt nhìn Tiểu Trương, ánh mắt như lưỡi dao sắc lạnh: "Cậu rất thích họ à?"
Yến Tu Văn đột nhiên hỏi một câu khiến Tiểu Trương ngớ cả người.
Hai cô tiểu thư nhà họ Yến này, tính tình mỗi người một vẻ, đều rất dễ mến, cậu thấy thích là chuyện bình thường mà?
Nhưng nói thẳng trước mặt sếp là mình thích hai cô cháu gái của sếp thì cũng kỳ quặc quá đi!
Cậu cảm thấy, nếu nói thật, chắc chắn sếp sẽ dùng ánh mắt sắc như dao găm chết mình ngay tại chỗ nên phải lựa lời một chút.
"Tất nhiên là thích rồi ạ, cháu gái của sếp mà, sao có người không thích cho được!"
Một câu nịnh nọt đúng chỗ.
Yến Tu Văn: "Lái xe."
Tiểu Trương: "Vâng ạ!"
Yến Tu Văn không nói gì thêm nhưng Tiểu Trương biết tỏng là sếp rất hài lòng với câu trả lời của mình.
Cú nịnh này đúng là có hiệu quả.
Xe dừng trước cổng trường cấp ba số 1 Vân Thành. Đợi một lát, cuối cùng cũng thấy hai cô tiểu thư nhà họ Yến từ trong bước ra. Tiểu Trương hạ kính xe, vẫy tay gọi: "Hai cô Yến, bên này!"
Trông còn sốt sắng hơn cả người chú Yến Tu Văn của hai cô.
Yến Thù kéo Yến Thanh chạy nhanh tới, nhìn qua cửa sổ xe thấy Yến Tu Văn đang ngồi bên trong: "Anh Trương, chú út, sao hai người lại ở đây?"
Yến Thanh nhướng mày: "Đến điều tra vụ án ạ?"