Anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Ừ, để anh nhìn bọn nó một chút."
Nụ cười của Sở Dung cứng lại.
Nụ cười vụt tắt.
"Thật sao?" Anh thật sự muốn đi sao?
Phó Như Hối thấy Sở Dung kích động như vậy thì càng thêm chắc chắn cô muốn thể hiện bản thân, anh gật đầu: "Thật, không phải ảo giác của em."
Sở Dung không bình tĩnh nổi.
Tôi hy vọng đó chỉ là ảo giác, cảm ơn.
Sở Dung cầm điện thoại đi lên tầng ba, trong khoảng thời gian ở trong thang máy, cô liên tục nghĩ đến phương án có nên rút dây cáp wifi ra không. Nhưng sáng nay cô cũng viện cớ này, hơn nữa mỗi lần đều là lúc Phó Như Hối muốn gặp con. Không được không được, làm vậy quá lộ liễu, Phó Như Hối là con hồ ly gian xảo sẽ đoán được ý đồ của cô dễ như trở bàn tay, anh ta mà sinh ra hoài nghi với cô thì những việc sau này cô làm càng khó khăn hơn nữa.
Cũng may là hai đứa nhỏ đã ngủ, Phó Như Hối không thể nói chuyện với bọn chúng, hơn nữa cả hai đứa bé đang ở trong chăn, anh ta nhìn một cái cũng không thể nhận ra điều khác thường.
Vì không muốn Phó Như Hối nhận ra mình đang đi về phía phòng ngủ, Sở Dung cố tình dí sát mặt vào camera, cả màn hình đều là khuôn mặt cô.
Phó Như Hối đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dần phóng đại màn hình, lặng lẽ di chuyển điện thoại ra xa một chút.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn một cái đèn ngủ trên tủ đầu giường, vì Phó Niên và Phó Dư đều sợ tối.
Sở Dung rón rén đi đến bên giường, nhìn thoáng qua tướng ngủ của bọn nhỏ. Rất tốt chỉ thấy mỗi khuôn mặt, chắc chắn Phó Như Hối sẽ không nhìn ra được điều gì. Cô chuyển camera điện thoại, trên màn hình hiện lên hình ảnh hai đứa bé trai đang ngủ ngon lành, sau đó một ngón tay cái từ từ xuất hiện.
Phó Như Hối hơi giật mình khi nhìn thấy ngón tay cái đột ngột xuất hiện trên màn hình, ngay lập tức hiểu ra. Sở Dung đang tranh công với anh sao?
Phó Như Hối chưa bao giờ thấy Sở Dung thú vị như vậy, nhếch miệng gật đầu với cô.
Sở Dung mừng thầm, vậy là qua cửa rời đúng không?
Cô rút ngón tay cái lại, vì hơi kích động nên không cẩn thận sượt qua mặt Phó Niên.
Sở Dung sợ tới mức hai tay như nhũn ra, không dám thả xuống, sợ đánh thức Phó Niên.
Phó Như Hối ở bên kia màn hình nhìn thấy cảnh này suýt bật cười thành tiếng. Cô ấy không cần phải cẩn thận như thế, nuôi con trai không thể bao bọc quá mức được.
Nhưng tay Sở Dung vẫn giữ nguyên như thế không di chuyển, thậm chí còn vươn ra chạm vào mặt Phó Niên.
Phó Như Hối: ?
Sau khi Sở Dung sờ soạng vào mặt và trán Phó Niên mấy lần, cô mới trịnh trọng nói với Phó Như Hối trong điện thoại: "Con trai anh bị sốt rồi."
Phó Như Hối: ". . ."
"Bây giờ tôi phải đưa thằng bé đến bệnh viện đây."
". . ."
"Tôi cúp máy trước."
"Chờ đã." Phó Như Hối bất đắc dĩ đỡ trán: "Đi đi, anh cũng thấy lo cho con." Chỉ trong vòng một ngày, Sở Dung đã khiến anh kinh ngạc hai lần.
"Vậy tôi không tắt máy, tùy anh vậy." Sở Dung cung kính nói, không đợi Phó Như Hối kịp phản ứng đã tắt micro, đặt điện thoại lên giường rồi ôm lấy Phó Niên cả người nóng bừng.
Phó Dư cảm giác người bên cạnh không còn, nhanh chóng tỉnh giấc, còn chưa mở mắt ra đã mơ màng gọi: "Anh ơi. . ."
"Anh đây." Phó Niên nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng của Phó Dư cũng nhỏ giọng đáp lại em trai.
Phó Dư dụi mắt, khó khăn đứng dậy, thấy Sở Dung đang ôm Phó Niên trong lòng chuẩn bị đi ra ngoài, cậu bé hoảng sợ: "Mẹ, đừng đánh anh hai mà!"
Tuy rằng ban ngày Phó Dư tựa như đã quên đi tổn thương mà Sở Dung tạo ra cho bọn nó, nhưng trong tiềm thức cậu bé vẫn không thực sự tin tưởng cô. Cậu nhào lên ôm eo Sở Dung, khóc to: "Mẹ đừng đánh anh hai, con muốn ở cùng với anh hai!"
Trong lòng Sở Dung đầy chua xót, vội vàng nói' "Tiểu Ngư ngoan nhé, mẹ không đánh anh hai, anh hai phát sốt rồi, mẹ phải đưa anh con đi bệnh viện."