Chương 6:

Mẹ Kế Hào Môn Mang Con Tham Gia Gameshow

Tiểu Trư Quyệt Chủy 18-12-2024 08:59:04

"Bà chủ, tay cô chảy máu rồi!" Ngô Xán chú ý tới chỗ tay bị Phó Niên cắn, ánh mắt tràn đầy lửa giận: "Do Phó Niên cắn đúng không? Để tôi giúp cô dạy cho nó một bài học!" Lúc này Phó Niên và Phó Du vừa khéo được dì Vân dẫn về, hai đứa trẻ nghe thấy lời hung ác của Ngô Xán, sợ hãi đứng im tại chỗ. Không biết có được ăn cơm tiếp không. Dì Vân liếc nhìn cánh tay Sở Dung, quả nhiên có một dấu răng rất sâu đang rỉ máu, chị ấy càng sốt ruột hơn, chỉ sợ bà chủ sẽ không dễ dàng buông tha cho hai đứa nhỏ này. Phó Dư lo lắng liếc nhìn anh trai mình, tự hỏi có phải anh trai cắn mẹ không? Mẹ sẽ không đánh chết anh trai chứ? Cậu bé sợ đến phát khóc, nhưng lại không dám khóc, chỉ có thể ôm cánh tay Phó Niên rụt rụt bả vai. Phó Niên cúi đầu, hai tay đã rửa sạch nắm chặt lấy quần áo. Sở Dung sẽ để cho Ngô Xán đánh cậu sao? Không biết vì sao nhưng qua những chuyện xảy ra trong mười phút vừa qua, cậu lại có chút mong chờ đối với Sở Dung. Sở Dung không kiên nhẫn khoát tay: "Không phải nó, cậu hùng hổ vậy làm gì, cũng không cần đứng ở đây đâu, miễn cho hai đứa bé bị cậu doạ sợ không dám ăn cơm." Ngô Xán sửng sốt: "Nhưng mà. . ." Nhưng rõ ràng là Phó Niên cắn cô! Sao bà chủ lại phủ nhận? Chẳng lẽ bà chủ ngã hỏng đầu rồi? Hơn nữa bà chủ còn đuổi anh ta về phòng? Lí do là sợ anh ta doạ đến hai tên nhóc khốn kiếp này? Ngô Xán là một người đàn ông cứng rắn cũng đau khổ đến mức muốn khóc. Sở Dung xua tay: "Đi nhanh lên." Vẻ mặt Ngô Xán từ khó tin chuyển sang đau khổ và thất vọng chỉ trong mười giây, mặc dù môi anh ta mấp máy liên tục nhưng vẫn không phát ra một lời nào và quay người về phòng. Bóng lưng lộ vẻ thê lương của Ngô Xán trông giống như một ông lão còng lưng bước đến chặng đường cuối của cuộc đời. Dì Vân kinh hãi xem toàn bộ quá trình, chờ bóng dáng Ngô Xán biến mất mới nhỏ giọng nói: "Bà chủ, hai cậu chủ đã rửa tay xong." Sở Dung xốc lại tinh thần sẵn sàng đối phó với hai quả báo của mình: "Uống sữa đi rồi hãy ăn tiếp." Phó Niên và Phó Dư đều ngây ngốc, hai nhóc vừa nhìn thấy Sở Dung đối xử lãnh đạm với Ngô Xán, cũng nghe thấy cô bảo vệ bọn họ, sự khác biệt quá lớn khiến hai đứa bé nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Sở Dung nhíu mày nhìn hai đứa bé vẫn đứng bất động: "Sao vậy, ăn no rồi à?" Một câu bừng tỉnh người trọng mộng, cái bụng đang đánh trống kêu gào khiến cho hai anh em không còn đứng đực ra nữa, leo lên ghế ngồi, không còn dùng tay không nữa mà dùng nĩa để ăn. "Nhân lúc sữa còn nóng mau uống đi." Sở Dung gõ vào ly thủy tinh. Hai đứa nhỏ đã lâu không được uống sữa, vội vàng bưng cốc, một hơi uống hết hai trăm ml sữa bò. "Sữa có ngon không?" Hai tiểu đậu đinh uống sữa giống như hai con thú nhỏ đáng yêu, Sở Dung không nhịn được cười híp mắt hỏi hai đứa. "Ngon lắm!" Phó Du liếm môi: "Ước gì ngày nào cũng được uống thì tốt biết mấy." Phó Niên yên lặng giật giật góc áo Phó Dư, ý bảo cậu nhóc đừng nói nhảm. Phó Dư còn nhỏ dễ bị khuôn mặt tươi cười của Sở Dung đánh lừa, nhưng Phó Niên thì không, cậu vẫn cảnh giác với Sở Dung. Trước kia Sở Dung từng làm ra những chuyện tương tự, ngay từ đầu cô ta không dám trắng trợn hành hạ anh em cậu như thế này, trước thì cho hai đứa chút đồ tốt, sau đó lại tự tay phá hỏng nó, cuối cùng lại nói ngược lại là do bọn họ không ngoan nhân cơ hội trừng trị bọn họ. Phó Niên đã quá quen với điều này. Cậu không biết Sở Dung muốn làm gì, nhưng cậu biết mình không thể nghe theo lời cô ta nói, nếu không cô ta nhất định sẽ tuân theo lời nói đó mà gây phiền phức cho anh em cậu. . . "Đúng là ngày nào cũng cần phải uống." Sở Dung gật đầu nhẹ, thở dài: "Uống sữa nhiều mới cao được, hai đứa quá lùn." Phó Niên vốn tưởng rằng Sở Dung sẽ nói ra điều gì đáng sợ: "?" Cô ta nghiêm túc đó hả? Hay Sở Dung lại đổi cách khác để nhục nhã cậu?