Chương 2:

Mẹ Kế Hào Môn Mang Con Tham Gia Gameshow

Tiểu Trư Quyệt Chủy 18-12-2024 08:59:04

"Mẹ ơi, con lau sàn nhà xong rồi." Đứa bé tiểu đậu đinh khoanh hai tay, khép nép đứng trước mặt người phụ nữ đang ngồi, bé không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của người phụ nữ, chỉ dám cúi đầu, nhỏ giọng nói. Cô ta từ trên ghế nằm đứng lên, xông tới bé: "Lau bàn chưa?" Đứa bé rõ ràng sững sờ: "Chưa, chưa lau ạ." Cô ta nháy mắt lên giọng: "Chưa lau? Tao bảo mày lau sàn mày cũng chỉ biết lau sàn thôi đúng không? Đầu mày đúng là ngu xuẩn." Đứa bé bị dọa đến co rúm thân thể, nói lắp ba lắp bắp: "Mẹ, con ngay lập tức đi lau." "Hiện tại mới lau thì có ích gì? Tao lập tức muốn ăn cơm, mày không thu dọn sạch sẽ thì ăn cơm thế nào?" Người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, tiếc rằng biểu cảm thật sự là hung thần ác sát, khuôn mặt đẹp đẽ nhìn như ác quỷ. Đứa bé mặc dù đã sớm quen với lời mắng chửi, nhưng mà vẫn kiềm được nước mắt,"Con xin lỗi mẹ." Em bé ba, bốn tuổi, một thân trắng trắng mềm mềm khóc mếu, mắt to nước mắt lưng tròng, mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ mềm lòng, nhưng rõ ràng người phụ nữ trước mắt là ngoại lệ, nhìn thấy em bé đáng yêu như thế thút thít nỉ non, liền chán ghét quay mặt đi,"Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, phiền chết đi được!". Nói xong liền không do dự giơ tay lên, định bóp mặt đứa bé. Kỳ thật cô ta cũng không thật sự bóp vì không muốn làm hỏng móng tay mới làm, nhưng cho dù biết như vậy, đứa bé bị ngược đãi một thời gian dài cũng không khắc chế được mà phát run. Tay của người phụ nữ còn chưa đụng đến, đột nhiên từ ngoài cửa xông vào một cái bóng đen với tốc độ rất nhanh, thẳng tắp hung hăng đâm vào bụng cô ta, khiến cô ta lảo đảo nhưng mà cũng không có ngã ngửa, sau khi thấy người đụng mình liền trừng to mắt, một bên chửi bới ranh con, một bên nâng bàn tay lên,"Thằng con hoang kia, mày còn dám đụng tao? Hôm nay tao sẽ cho mày biết tay!" Ai ngờ, tay cô ta còn chưa chạm đến liền trượt chân, chân trái vấp chân phải, ngã trên mặt đá cẩm thạch trơn bóng của sàn nhà. Vang một tiếng bụp thật lớn, người phụ nữ ngã trên mặt đất liền mất ý thức. Sở Dung tỉnh lại, từ ót truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. "Phu nhân, ngài đã tỉnh." Sở Dung vô thức nhìn về phía người vừa nói chuyên, người này thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, mặc một thân tây trang ngay ngắn màu đen. trên mặt treo nụ cười đoan chính mị hoặc. Sở Dung cũng không biết hình dung như thế nào, biểu cảm của tiếu soái ca này thật là một lời khó nói hết, rõ ràng lớn lên vô cùng chính khí, lại cười đến hết sức tà mị cho Sở Dung cảm giác một con hồ ly tinh không thuần thục câu dẫn người. Cô bất động thanh sắc hất tay tiểu soái ca đang đặt trên vai, lễ phép hỏi: "Cho hỏi anh là?" Tiểu soái ca sững sờ, sau đó cười đến xán lạn,"Phu nhân muốn chơi trò gì thế? Ngay cả tôi cũng không nhớ rõ? Không phải là bị 2 thằng tạp chủng Phó Niên với Phó Dư kia bị chọc tức đến ngu luôn chứ?" Sở Dung đang xoa bóp ót của mình nghe vậy liền dừng động tác,"Phó Niên? Phó Dư?" "Phu nhân yên tâm đi, hai thằng tạp chủng kia tôi đã nhốt vào rồi, cơm tối hôm qua cũng không cho ăn, để chúng tự kiểm điểm sai lầm của mình." Tiểu soái ca đem âm thanh bóp thành nũng nịu, kết hợp với dáng người 1 mét 8 của hắn, Sở Dung nhịn không được nổi da gà. Bất quả trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là Sở Dung nghe được hai cái tên. Phó Niên, Phó Dư, nếu cô nhớ không lầm, cô vừa mới xem qua một quyển tiểu thuyết tổng giám đốc có hai đứa con cũng tên là Phó Niên và Phó Dư. Đáng sợ hơn là, cô nhớ rõ, nữ phụ độc ác nhất bộ truyện cũng tên là Sở Dung. Kết hợp với hai câu nói kia của tiểu soái ca, Sở Dung không khỏi nghĩ đến kết cục của bản thân, Sở Dung là một mẹ kế ác độc, mỗi ngày ngược đãi hai đứa con riêng Phó Niên, Phó Dư với các loại tra tấn. Có một lần vì Phó Dư bốn tuổi không có lau kĩ sàn nhà, nguyên chủ trực tiếp cho bé một trận, Phó Niên tới ngăn cản, cả hai đứa bé đều bị nguyên chủ nhốt trên gác mái, một đứa gần sáu tuổi, một đứa bốn tuổi, bị nhốt suốt cả đêm. Sở Dung đến cả cơm tối cũng không cho hai bé ăn. Tuy chỉ là tình tiết sơ lược, nhưng chuyện này đã để lại cho hai đứa con của nam chính bóng ma tâm lý suốt đời, cũng chính là bằng chứng sau này nam chính định tội Sở Dung. Nghĩ tới đây, trong lòng Sở dung giật mình, cô xuyên sách? Xuyên thành nữ phụ ác độc trong quyển sách này? Trở thành mẹ kế hào môn độc ác?