"Sư đệ, tại sao không trả lời? Tính toán xem cần bao nhiêu linh thạch." Mâu Càn vừa cười vừa nói.
Hắn thuận tay cầm tất cả linh phù bên trên quầy hàng, tiếp tục nói:
"Cũng phải nói phù của ngươi thật sự không ít, bốn tờ Liệt Hỏa phù, sáu tấm Ngưng Thần phù."
Thấy vậy, Giang Hạo cũng không nghĩ chuyện khác nhiều nữa, khách khí nói: "Một tấm Liệt Hỏa phù ba khối linh thạch, một tấm Ngưng Thần phù năm khối linh thạch.
Bốn tờ Liệt Hỏa phù mười hai khối linh thạch, sáu tấm Ngưng Thần phù ba mươi linh thạch, tất cả bốn mươi hai khối linh thạch.
Sư huynh đưa cho ta bốn mươi linh thạch là được."
"Bốn mươi linh thạch? Sư đệ thật đúng là ưu đãi." Mâu Càn gật gật đầu chấp nhận giá cả.
Nhưng khi hắn chuẩn bị thanh toán, lại đột nhiên giả vờ hoảng sợ nói: "Thật sự không khéo, hôm nay sư huynh ta không mang nhiều linh thạch như vậy. Như vậy đi, ngày mai ta mang linh thạch đến tìm ngươi, người thấy sao?
Nếu ngươi thực sự không yên tâm thì theo ta đến Thiên Hoan các, đến chỗ ở ta sẽ đưa linh thạch cho ngươi."
Nói xong, Mâu Càn còn mang theo ý cười, dáng vẻ trêu tức hỏi thăm: "Sư đệ cảm thấy thế nào? Có muốn cùng ta đi Thiên Hoan các không?"
Mí mắt Giang Hạo rũ xuống, trong lòng thở dài, đi Thiên Hoan các cùng chịu chết khác nhau ở chỗ nào?
Vừa nghĩ đến đây, hắn chỉ có thể từ bỏ.
Nhịn thêm một chút.
"Sư huynh cứ đùa, ngày mai ta ở chỗ này chờ sư huynh tới." Giang Hạo khách khí nói.
"Được." Mâu Càn thu hồi phù lục, cười nói:
"Ngày mai nhất định ngươi phải ở chỗ này chờ ta, nếu không đưa linh thạch cho ngươi, ngươi lại nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ."
"Tất nhiên sẽ không." Giang Hạo lắc đầu, sau đó nhìn đối phương rời đi.
Hắn thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này, mấy người xung quanh rõ ràng nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi, nhưng cũng không ai quan tâm.
Bởi vì đây là chuyện thường xảy ra.
Không có người chống lưng, hoặc chọc tới người nào đó, sẽ xảy ra loại tình huống này... ...
Buổi tối.
Trên đường đi tới Thiên Hoan các.
Mâu Càn dẫn theo một vị sư đệ đi trên đường núi, cười nói: "Hôm nay thu hoạch tương đối khá, đúng lúc gặp một người chọc tới sư phụ, gõ hắn một lần."
"Vận khí sư huynh thật tốt, sau này ta cũng muốn trở nên mạnh như sư huynh vậy."
Sau khi nghe câu chuyện, người trẻ tuổi Luyện Khí tầng chín xu nịnh nói.
"Được rồi, chia cho ngươi một khối linh thạch." Mâu Càn đắc ý.
Hôm nay hắn bán trao tay phù lục, thu hoạch hơn ba mươi khối linh thạch.
"Vậy ngày mai sư huynh còn đi không?" Người trẻ tuổi Luyện Khí tầng chín hỏi.
"Đi chứ, không chỉ có ngày mai đi, về sau ngày nào ta cũng đi." Tiếng Mâu Càn âm u, hơi lộ ra vẻ âm tàn:
"Ta còn muốn gọi những sư huynh sư tỷ khác cùng đi, khiến cho hắn phun ra tất cả linh thạch. Cuối cùng trở thành bộ hài cốt tiếp theo của Thiên Hoan các."
Thấy vẻ mặt Mâu Càn không đúng, đệ tử Luyện Khí không dám nói gì.
Hắn nghe nói vị sư huynh này âm thầm ái mộ Vân Nhược sư tỷ, cuối cùng lại chỉ có thể thấy được thi thể.
Vị đệ tử của Đoạn Tình nhai kia, bị rất nhiều người cừu hận.
Khi hắn thấy vẻ mặt Mâu Càn tốt hơn, muốn mở miệng nói chút gì đó.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên cảm giác bị người nào đánh trúng, sau đó mất đi ý thức.
Động tĩnh bất ngờ làm Mâu Càn cảnh giác, hắn lập tức nhìn lại phía sau: "Người nào?"
Phốc -
Trong nháy mắt quay đầu, một con dao găm đâm vào cổ của hắn.
Công kích bất ngờ, khiến cho hắn kinh hoảng.
Khi hắn mong muốn kéo dài khoảng cách, lại thêm một con dao găm khác đâm vào cổ hắn.
Máu tươi chảy ra ào ào.
Trong lúc hoảng sợ, Mâu Càn ôm lấy cổ, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng người, hắn gian nan mở miệng: "Tiền bối, chúng ta nhất định có hiểu lầm gì đó."
Phốc!
Lúc này, một thanh trường kiếm đâm xuyên thân thể hắn từ phía sau.
"Tiền bối, tha mạng." Mâu Càn khẩn cầu.
Nhưng lại có thêm một thanh trường kiếm xuất hiện trước người hắn, trực tiếp đâm vào.
Phốc!
Ngay sau đó, vài thanh linh kiếm đâm xuyên hắn ở các vị trí khác nhau.
Cuối cùng, một thanh trường thương đính hắn lên tàng cây.
Lúc Mâu Càn sắp tắt thở, một bóng đen tới trước người hắn, chậm rãi cởi pháp bảo trữ vật của hắn xuống.
"Ngươi... Vì sao?"
Lúc đang hỏi nguyên nhân, hắc ảnh truyền ra tiếng nói nhẹ nhàng: "Ta tới lấy tiền."
Nhất thời, con ngươi Mâu Càn co rụt lại, hắn có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, vì sao lại dễ dàng chết trong tay đối phương như vậy?
Sau khi chắc chắn đối phương đã chết, hắc ảnh nhanh chóng biến mất.
Sau một hồi, vị đệ tử Luyện Khí kia tỉnh lại, khi hắn thấy thi thể của Mâu Càn, hắn bị dọa chạy một mạch lên núi. ...
Giang Hạo ngồi ở đại sảnh đếm linh thạch, lông mày cau lại: "Mới sáu mươi? Một Trúc Cơ trung kỳ lại có thể nghèo như vậy sao?"
Giang Hạo thân là đệ tử nội môn, lúc còn Luyện Khí mỗi tháng cũng có hơn một trăm linh thạch.
Vị sư huynh này Trúc Cơ trung kỳ, một tháng có thể lĩnh hai ba mươi linh thạch mới đúng.
Thế mà lại nghèo như vậy.
Đây vẫn là trong hoàn cảnh bán lại linh phù của hắn.
Nếu không cũng chỉ có hai mươi mấy linh thạch.
"Được rồi, cũng coi như kiếm lời." Giang Hạo lắc đầu.
Những linh kiếm đó hắn cố ý dùng, cũng là cố ý không thu hồi lại.
Dù sao hắn có rất nhiều, tiêu hao một chút cũng không sao.
Không giết vị Luyện Khí kia là bởi vì không cần thiết.
Chuyện ngày hôm nay mọi người đều thấy được, nếu như Thiên Hoan các hoài nghi hắn, thêm một người hay ít một người không khác nhau.
Trên lý thuyết sẽ không có người đến tìm hắn để gây sự, bởi vì lý do tu vi.
Hắn là Trúc Cơ sơ kỳ, không có khả năng đánh bại Mâu Càn thân là Trúc Cơ trung kỳ.
Huống hồ, hắn còn có tử khí ẩn giấu tu vi, sẽ không bị phát hiện.
Nhưng lý thuyết là vô ích, Thiên Hoan các muốn gán tội cho người khác không phải là chuyện khó.
"Để xem thái độ của Liễu Tinh Thần như thế nào."
Giang Hạo phát hiện, hắn là đệ tử nội môn, không có chứng cứ phạm tội, cùng lắm là phạt hắn bồi thường.
Nhưng Liễu Tinh Thần chỉ cần thiên vị một chút, hắn sẽ không có bất cứ tội gì.
Như vậy cũng có thể xác thực xem có phải hắn đang để mắt tới mình hay không.
Đương nhiên, sợ nhất là bị phát hiện ra chứng cứ.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Hạo vừa ra cửa đã thấy Liễu Tinh Thần đứng ở bên ngoài.
Quả nhiên đã tới, hắn bất động thanh sắc thầm nghĩ.
"Sư đệ, lại gặp mặt." Liễu Tinh Thần chỉ vào trong sân nói: "Đi vào rồi nói chuyện.".
-