Chương 35: Thiên Đao Thất Thức

Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Phạ Lạt Đích Hồng Tiêu 13-04-2024 11:11:23

Giang Hạo đương nhiên rất lo lắng, sợ gây chú ý. Thân ở Ma Môn, không được coi trọng, trên người lại mang nhiều bí mật, nếu như đủ mạnh thì không sao, nhưng hết lần này tới lần khác lại rất yếu. Thứ hắn thiếu nhất chính là thời gian, cho nên chỉ muốn an ổn tu luyện. So tài thắng bại không quan trọng. Đối với người khác, những thứ này là chưa đủ. Hắn chỉ có thể nói ngược lòng mình: "Vì hoa của tiền bối, không dám quá gây chú ý." Hồng Vũ Diệp cười ha hả, bình tĩnh nói: "Ngươi tu vi gì rồi?" "Trúc Cơ trung kỳ." Giang Hạo trả lời. Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhìn đi hướng khác, đồng thời nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là một người tốt luôn thành thật và nhát gan, hiện tại xem ra không giống như vậy. Người tốt khi nói dối cũng sẽ không ung dung giống như ngươi." Giang Hạo không nói gì, hắn không biết đối phương có phải đang cố ý thăm dò hay không. Đối mặt với lão quái vật cấp bậc này, im lặng là cách tốt nhất. Lúc này, Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo: "Cho ngươi thêm cơ hội lần cuối, nói cho ta biết ngươi tu vi gì." "Trúc Cơ trung kỳ." Giang Hạo không do dự, đưa ra câu trả lời giống nhau. Vù! Hồng Vũ Diệp nhướng mày, sức mạnh vô hình như cuồng phong gào thét, oanh kích về phía Giang Hạo. Ầm! Dưới lực lượng mạnh mẽ, Giang Hạo bị nện vào tường, Trúc Cơ viên mãn hoàn toàn không hề có chút sức chống cự nào. Nhất thời, hắn rất tò mò, nữ nhân này đến cùng có tu vi gì. Hồng Vũ Diệp hừ lạnh một tiếng: "Vậy cứ coi như ngươi là Trúc Cơ trung kỳ đi." Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm, hắn tự hỏi không biết đối phương có nhìn ra tu vi thật sự của hắn hay không. "Ngươi luyện đao à?" Hồng Vũ Diệp rút Ám Ảnh đao ra hỏi. "Đúng là có suy nghĩ này." Giang Hạo gật đầu. Sau này hắn quả thực có suy nghĩ chủ tu đao pháp. "Ta đã gặp không ít người, bọn họ đều tu kiếm." Hồng Vũ Diệp điềm tĩnh nhìn về phía Giang Hạo: "Ngươi không tu kiếm sao?" "Không tu." Giang Hạo lắc đầu. "Vì sao?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi. "Ta là đệ tử Ma môn, tu kiếm rất dễ khiến người khác liên tưởng đến đệ tử Tiên môn. Cho nên, pháp bảo là đao sẽ tốt hơn." Giang Hạo trả lời. Nhắc đến Tiên môn, bình thường hắn sẽ nghĩ tới áo trắng bồng bềnh, tay cầm trường kiếm. Pháp bảo Ma môn đều thiên kì bách quái, có kiếm cũng là ma kiếm. Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cười lạnh một tiếng, đi vào phòng, ngồi bên cạnh bàn nói: "Ngươi ở Thiên Âm tông không được coi trọng sao?" Giang Hạo cũng theo vào, cúi đầu không nói gì. Quả thực không được coi trọng, nhưng hắn không thèm để ý. Ít nhất, tình cảnh hiện tại cũng không có quá nhiều trở ngại. Còn Thiên Hoan các... Đợi đến ngày vượt qua bọn họ, hắn nhất định sẽ đi một chuyến. Thấy Giang Hạo không trả lời, Hồng Vũ Diệp tiếp tục nói: "Không có pháp bảo lợi hại, cũng không có pháp thuật lợi hại." "Pháp bảo lợi hại vẫn có." Giang Hạo phản bác một câu. Hắn muốn nói đến cửu thiên hộ giáp trên người, vật này mặc dù chỉ là pháp bảo Trúc Cơ, nhưng thật ra là một bộ. Chờ đến khi tập hợp đủ, chắc chắn sẽ là pháp bảo vô cùng lợi hại. Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm Giang Hạo thật lâu, sau đó cũng không nói thêm về pháp bảo: "Ta có một môn đao pháp, ngươi có muốn không?" "Tiền bối có điều kiện gì?" Giang Hạo tò mò hỏi, tặng không là không thể nào. "Không phải ngươi muốn luận bàn cùng người khác sao? Nếu thắng hắn ta sẽ cho ngươi đao pháp." Hồng Vũ Diệp trêu tức nhìn Giang Hạo. Nghe vậy, Giang Hạo không trả lời ngay. Hắn đang tính toán được mất. Thắng Hàn Minh sẽ có ảnh hưởng gì? Sau này nhất định sẽ bị đối phương quấn lấy, thậm chí sẽ bị nghi ngờ. Nhưng mà, cũng không phải là không thể giải thích, trong Ma Quật có rất nhiều cơ duyên, hắn vào đó hơn hai tháng, đạt được cơ duyên không tính là lạ. Nhưng liệu sư phụ có tin không? Có nguy hiểm nhất định. Hay là từ bỏ đao pháp nữ nhân kia cho? Đồ vật đối phương cho chắc chắn không tệ, đặc biệt là bản Vô Danh bí tịch kia, chắc chắn Thiên Âm tông không có. Một lát sau, hắn đưa ra quyết định. Ngày mai chiến thắng luận bàn, sau đó lấy đao pháp, toàn bộ lý do đẩy lên Ma Quật. "Được." Giang Hạo gật đầu đồng ý. Hắn không biết khi nào mới có thể gặp được đao pháp tốt. Pháp thuật bên trong Hồng Mông Tâm Kinh, hắn đều không thể học một cái nào. Cũng không nhặt được bọt khí màu tím trở lên, trừ khi lại có thêm một hạt giống Thiên Hương Đạo Hoa, nhưng điều này không thể xảy ra. Vậy nên chỉ có thể nắm bắt cơ hội lần này. "Ngươi cũng rất quyết đoán." Hồng Vũ Diệp cảm thấy không thú vị, sau đó ném ra một quyển sách, đồng thời đi ra khỏi phòng như một cơn gió. "Lần sau ta tới nếu thấy Thiên Hương Đạo Hoa không lớn lên chút nào, sẽ hỏi tội ngươi." Tiếng nói vừa dứt, Hồng Vũ Diệp cũng hoàn toàn biến mất. Giang Hạo không dám chần chờ, cúi đầu cung tiễn. Một lát sau, mới đưa mắt nhìn quyển sách trên tay. Phía trên viết tên sách 《 Thiên Đao Thất Thức 》. Không vội vã xem sách, hắn liếc mắt nhìn một góc trong sân nhỏ, phát hiện nơi vốn nên cắm Ám Ảnh đao, bây giờ đã trống rỗng. "Nữ nhân này thế mà lại tiện tay cầm đao của ta đi." Giang Hạo cảm thấy không thể tin nổi, đối phương lại làm loại chuyện này. Hắn lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, sau đó mở《 Thiên Đao Thất Thức 》ra, cố gắng học tập. Nhưng quyển sách này trúc trắc khó hiểu, quan sát rất lâu, ngoại trừ tên, hắn đều không nhìn ra cái gì cả. "Không biết độ khó cao hơn Ma Âm trảm bao nhiêu, đã biết tên thức thứ nhất." Thiên Đao thức thứ nhất, Trảm Nguyệt. Thở nhẹ một hơi, Giang Hạo dự định đêm nay trở về mở Không Minh Tịnh Tâm lĩnh hội. Hôm nay đi Linh Dược viên trước, sau đó tiện thể đi bán phù lục. ... Hàn Minh trở lại chỗ ở, đang mong đợi ngày mai luận bàn. Hắn và Giang Hạo trạc tuổi nhau, cho nên rất muốn áp đảo Giang Hạo. Dù sao hắn là đệ tử chân truyền, đối phương chẳng qua chỉ là đệ tử nội môn. Chỉ cần thắng đối phương, cho dù hắn gọi đối phương là sư đệ, cũng sẽ không có ai quản. Ma môn không có nhiều quy củ như vậy. Chỉ cần không phải tàn sát đồng môn, hoặc ra tay đánh nhau, thì vấn đề cũng không lớn. -