Chương 22: A

Cái Gì, Ta Là Bạch Nguyệt Quang Kiều Diễm Điên Cuồng Trong Mạt Thế Sao?

Phi Quan Âm Tình 29-11-2024 10:55:16

Cô ấy trả lời: "Tôi... Tôi cũng không biết..." Thẩm Tế Sơ lại hỏi: "Vậy sao cô có thể nhìn rõ động tác của Vi Trúc?" Vi Trúc là dị năng giả cấp một, thân thủ phi phàm, cho dù là phản ứng hay tốc độ đều vượt trội hơn hầu hết mọi người, cô biết lúc nãy Vi Trúc động vào mình nhất định là có mục đích gì đó, nhưng không ngờ Tần Ny lại có thể phát hiện ra, thậm chí còn nhìn thấy hành động của cô ta. Có thể có năng lực này... Hơn nữa lại ăn nhiều như vậy, chỉ có một khả năng. Thẩm Tế Sơ hỏi: "Có phải cô là Thiên Phú Giả không?" Tần Ny hoang mang: "Thiên Phú Giả là gì?" "..." Thiên Phú Giả là gì, cô cũng không biết nói sao, chỉ là từng đọc được trong sách. Loại người này từ khi sinh ra đã sở hữu dị năng cấp một, nhưng bị che giấu, cần phải có phương pháp đặc biệt mới có thể thức tỉnh. Thẩm Tế Sơ chỉ là phỏng đoán, chưa có cách nào xác định, chỉ có thể dặn dò cô ấy: "Đừng nói với ai về những gì tôi đã nói với cô hôm nay." Tần Ny nghiêm túc gật đầu: "Tôi sẽ không nói với ai đâu." Thẩm Tế Sơ lại hỏi: "Cô có nhìn thấy Vi Trúc lấy tóc của tôi làm gì không?" "Không thấy." "Vậy thì mặc kệ cô ta, cũng đừng nói với ai là cô có thể nhìn thấy." "Vâng." Sau khi Tần Ny rời đi, Thẩm Tế Sơ lại lôi ra một thùng thịt hộp từ dưới gầm giường. Toàn bộ đều là lương thực dự trữ mà cô đổi được bằng thu hoạch từ việc trồng trọt. Cô cất kỹ mọi thứ. Lại nghĩ đến những lời Tần Ny vừa nói. Vi Trúc, cô chỉ mới thấy qua trong sách, tương đối phiến diện, lúc nãy tiếp xúc, cô cảm thấy Vi Trúc quả thực không có ác ý gì, nhưng cũng không hẳn là người tốt, nếu không thì sẽ không lén lút lấy tóc của cô. Chắc là để kiểm tra gì đó thôi. Kiểm tra xem cô có thực sự không có dị năng hay không. Thật ra cũng không sao. Thôi bỏ đi, chỉ cần cô không gây sự với Vi Trúc, không làm mấy chuyện ngu ngốc thì chắc là không có vấn đề gì. Vi Trúc là người chuyên tâm vào sự nghiệp, chú trọng việc đánh quái thăng cấp, sẽ không để ý đến loại tiểu tốt như cô đâu. Thẩm Tế Sơ rất nhanh sau đó liền không còn xoắn xuýt chuyện này nữa, một lát sau liền đi rửa mặt nghỉ ngơi. Mấy ngày sau, cô nhận được sự đồng ý của cấp trên, liền dẫn Tần Ny đến nhà kính trồng trọt, dạy cô ấy rất nhiều kiến thức trồng trọt. Chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi, Tần Ny đã có thể suy một ra ba, tự mình phụ trách các loại rau quả trong hai nhà kính. Rất nhanh, một tháng đã trôi qua trong thời kỳ mạt thế. Hôm nay, Thẩm Tế Sơ nằm trên ghế tựa, chỉ mặc duy nhất một chiếc váy hai dây màu trắng, đường cong cơ thể được váy ôm sát lộ ta, cô nhắm mắt lại, mái tóc dài xõa tung, lông mày thanh tú như tranh vẽ, hưởng thụ tắm nắng dưới ánh mặt trời được lọc qua lớp bảo vệ của Khu An Toàn. Ánh nắng mặt trời ở Khu An Toàn hoàn toàn khác với ánh nắng bên ngoài sa mạc. Phơi nắng một chút còn có thể khử trùng. Lúc này, Tần Ny vội vàng chạy vào, ngồi xổm xuống bên cạnh cô: " Sơ Sơ... Sơ Sơ... tỉnh dậy đi, có người đến." "Là người đến lấy rau phải không, cậu cứ lấy số hôm qua tôi đã sắp xếp đóng gói cho họ là được." Tần Ny lắc đầu: "Là mấy dị năng giả cấp một, còn có... còn có..." Cô ấy nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra từ đó là gì, Thẩm Tế Sơ đã sớm quen rồi, liền thuận miệng tiếp lời cô ấy: "Dị năng giả cấp đặc biệt?"