Cái Gì, Ta Là Bạch Nguyệt Quang Kiều Diễm Điên Cuồng Trong Mạt Thế Sao?
Phi Quan Âm Tình29-11-2024 10:55:15
Ninh Nhã Mạc đá bay một con zombie, bước tới đỡ người nọ dậy: "Lão Trương, cố lên."
Ngay sau đó, trong đội liên tục có người ngã xuống vì kiệt sức.
Toàn bộ đều rút lui đến sau một tảng đá lớn phía sau.
Đối mặt với cái chết và lũ zombie, côn trùng chênh lệch thực lực quá lớn, ngay cả tinh thần của nam dị năng giả cũng sụp đổ, không nhịn được cúi đầu khóc rống: "Bên ngoài còn rất nhiều côn trùng cấp cao, cho dù có viện binh, đội tiếp viện cũng sẽ bị lũ côn trùng bên ngoài kia chặn lại một khoảng thời gian, chờ đến khi bọn họ đến cứu chúng ta, thì chúng ta đã bị zombie gặm nhấm hết rồi..."
Vừa dứt lời, bầu không khí trong đội trở nên u ám.
Tất cả mọi người đều ủ rũ.
Dường như đang tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh cuối cùng này.
Ninh Nhã Mạc ngồi xổm trên mặt đất tiêm thuốc cho đồng đội bị cắn: "Được rồi, còn chưa đến bước đường cùng mà ai nấy đều bày ra bộ dạng như cha chết mẹ chết thế kia, mọi người nhìn hai cô gái nhỏ kia kìa, không có chút dị năng nào, từ đầu đến cuối không khóc lóc, không kêu la, còn đang giúp chúng ta đánh zombie."
Ánh mắt của cả đội đều đổ dồn vào Thẩm Tế Sơ và Tần Ny.
"Trước khi xuất phát, chúng tôi đã xem thường hai người, thật xin lỗi." Có dị năng giả lên tiếng.
Thẩm Tế Sơ cắn chặt môi đến tái nhợt, không nói gì.
Cô chỉ bình tĩnh và thấu đáo hơn những người khác.
La hét và khóc lóc chẳng bao giờ giải quyết được vấn đề.
Cùng lắm là chết thôi.
Cô là người hiện đại, ngay cả việc nhìn thấy quái vật cũng chỉ là trên TV, vậy mà lúc nãy lại giáp mặt với hơn chục con côn trùng biến dị cấp cao, khuôn mặt méo mó của lũ zombie suýt chút nữa đã đâm sầm vào cô, mấy lần cô đều bị dọa choáng váng.
Tần Ny ngồi xổm xuống bên cạnh cô: "Đừng sợ."
Thẩm Tế Sơ gật đầu: "Tôi không sợ."
Cô nắm chặt những ngón tay đang run rẩy, trấn tĩnh lại.
"Bên này là một khu rừng rậm, chúng ta chạy về phía trước sẽ có đường."
Tần Ny: "Tôi tin cậu."
Ninh Nhã Mạc thở dài: "Hy vọng là vậy."
Chưa đầy hai phút, tiếng gầm rú của zombie và côn trùng đã vang lên từ một hướng nào đó.
"Chạy mau! Thủy triều zombie đến rồi!"
Ninh Nhã Mạc gào lên.
Mọi người trong đội hoảng sợ chạy về phía trước.
Thẩm Tế Sơ cũng chạy theo Tần Ny.
Thể lực của cô thực sự không tốt lắm, rất thiếu rèn luyện, bám theo bước chân của Tần Ny, một người có dị năng, nghiến răng nghiến lợi chạy bán sống bán chết, cho dù nhiều lần bị cành cây sắc nhọn trên đường cứa vào, đâm vào da thịt, cũng không hề dừng lại.
Tần Ny giải quyết xong mấy con zombie, quay đầu lại nhìn thấy cô toàn thân là máu, đồng tử hơi mở to, quay lại ôm lấy cô: "Sơ Sơ..."
Thẩm Tế Sơ thở hổn hển: "Tôi không sao, đi mau."
Tần Ny đỏ hoe mắt, cõng cô bắt đầu chạy như bay.
Không biết zombie và côn trùng bị ảnh hưởng bởi yếu tố gì mà tốc độ di chuyển lại nhanh hơn lúc nãy, chiếc lưỡi đầy dịch nhầy thè ra, kinh tởm đuổi theo bọn họ không bỏ, tóm được một dị năng giả ở cuối đội hình, trực tiếp cắn đứt cổ.
Ăn thịt dị năng giả khiến lũ zombie và côn trùng càng thêm hưng phấn, tiếng gầm rú vang vọng cả một vùng trời, khiến Thẩm Tế Sơ chứng kiến tất cả càng thêm cảm thấy mạt thế này thật sự không phải là nơi dành cho người bình thường.
Giống như địa ngục vậy.
Là địa ngục của toàn nhân loại.
Tần Ny cõng cô, dị năng được kích phát đến mức tối đa, nhưng cô ấy chỉ mới thức tỉnh được một phần dị năng, sử dụng chưa thành thạo, chạy được một đoạn thì thể lực nhanh chóng giảm sút, dưới chân bị zombie từ dưới đất chui lên đánh lén, trong nháy mắt ngã xuống đất cùng với Thẩm Tế Sơ.