Chương 33: A

Cái Gì, Ta Là Bạch Nguyệt Quang Kiều Diễm Điên Cuồng Trong Mạt Thế Sao?

Phi Quan Âm Tình 29-11-2024 10:55:15

Mọi người đều trợn tròn mắt, muốn nói gì đó, lại tò mò rốt cuộc là người phụ nữ nào mà có thể được đội trưởng Hạ ôm trong lòng, giây tiếp theo đã bị ánh mắt của người đàn ông lướt qua. Ngay lập tức, tất cả dị năng giả xuất hiện trên đường đều cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Cuối cùng cũng vượt qua đoạn đường dài dằng dặc, Hạ Xuyên Dã đưa cô đến tận cửa ký túc xá. Sau khi thả cô xuống, anh lại móc từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đen: "Đây là thuốc, chữa thương cho cô." "Ồ, cảm ơn." Cô nhận lấy. "Chuyện ba ngày trước, ngại quá, tôi nợ cô một ân tình." Anh nói. Thẩm Tế Sơ gật đầu. Anh xoay người rời đi. Thẩm Tế Sơ không để ý đến anh, chỉ chăm chú nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay. Chiếc hộp nhỏ màu đen nặng trĩu, không có chút hơi ấm, lớp giấy gói bên ngoài còn ánh lên màu vàng nhạt, nhìn qua là biết đồ vật rất quý giá. Chắc là không cần trả lại cho anh nữa đâu nhỉ, sau khi dùng hết thuốc bên trong, mang cái hộp ra chợ bán, chắc chắn sẽ đổi được kha khá vật tư. Tần Ny lên tiếng: "Sơ Sơ, có người." "Ai vậy?" Tần Ny: "Là đám phụ nữ từng cướp nước của cậu đó." Lúc này Thẩm Tế Sơ mới để ý thấy, trước cửa kí túc xá nữ đã vây quanh một đám người. Đi đầu chính là mấy người phụ nữ cùng chạy nạn từ trong làng ra. Bọn họ đang chỉ trỏ về phía Thẩm Tế Sơ, nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Tế Sơ nhìn qua, bọn họ lập tức im bặt, đồng loạt dời mắt. Thẩm Tế Sơ lười đôi co với họ, kéo Tần Ny về kí túc xá. Về phòng, Tần Ny ngồi xổm bên giường, cẩn thận bôi thuốc lên vết bầm trên người cho cô, lúc vén áo Thẩm Tế Sơ lên, cô ấy chớp chớp mắt: "Sơ Sơ..." "Hả? Cái gì?" "Trên eo cậu có dấu tay, đỏ lắm." Thẩm Tế Sơ thở dài: "Còn không phải tại tên dị năng cấp đặc biệt kia sao, như chó dại, thấy người là cắn, làm phiền cậu bôi thuốc giúp tôi rồi." Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được tình trạng trên eo mình, lúc đó cô bị tên dị năng cấp đặc biệt kia bóp eo suýt chút nữa cắn đứt cổ, trên eo chắc chắn toàn là dấu tay đỏ. Tần Ny gật đầu: "Được." Cô ấy nhẹ nhàng bôi thuốc cho Thẩm Tế Sơ xong, lại giúp cô mặc quần áo. Thẩm Tế Sơ đứng dậy thấy dái tai cô ấy hơi ửng đỏ, có chút kỳ quái: "Cậu sao thế?" Tần Ny mân mê ngón tay: "Ganh, ganh tị." "Ganh tị cái gì?" Cô ấy giơ ngón tay chỉ Thẩm Tế Sơ. Thẩm Tế Sơ bật cười: "Ganh tị tôi làm gì? Tôi còn ganh tị cậu đấy, tuổi còn trẻ đã là người sở hữu năng lực, còn có thể đấu vài chiêu với Hạ Xuyên Dã, trong mạt thế có lăn lộn thế nào cũng không chết được, rất nhiều người ganh tị với năng lực của cậu." Tần Ny cắn môi, cuối cùng đưa ra quyết định: "Vậy tôi cho cậu năng lực." "Ha ha ha..." Thẩm Tế Sơ xoa xoa mái tóc ngắn của cô ấy: "Cậu thật đáng yêu." Dị năng mà có thể cho người khác thì tốt rồi. Nhưng thứ này là bẩm sinh. Mặt Tần Ny lại đỏ bừng, nói năng ấp úng: "Tôi, tôi, cậu... Sơ Sơ cậu đẹp quá, da dẻ, mái tóc, vóc dáng cũng đẹp, tôi rất thích." Thẩm Tế Sơ bị dáng vẻ lắp bắp của cô ấy chọc cười: "Xinh đẹp thì có tác dụng gì chứ, khuôn mặt này của tôi một khi bị người ta phát hiện, tôi sống không được mấy ngày đâu, hơn nữa A Ny cũng rất xinh mà, tôi rất thích tóc ngắn, còn có đôi mắt của A Ny, màu xanh nhạt, đẹp như đá quý vậy." Tần Ny bị khen đến mức vùi đầu vào trong chăn. Thẩm Tế Sơ lại kéo cô ấy, vén áo cô ấy lên xác nhận vết thương do đánh nhau với Hạ Xuyên Dã vào tối hôm đó đã lành hẳn mới yên tâm: "A Ny, cậu đã biết năng lực của mình là gì chưa?"