Chương 32:

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chiêu Nhiên 06-08-2024 15:24:08

"Kĩ sư trưởng Lưu, đợi đã." Mạnh Ngôn bước tới ngăn cản hai người xô đẩy. Lưu Toàn An vẫn không chịu buông tay: "Tiểu đoàn trưởng Mạnh, anh còn trẻ nên không hiểu được mấy chuyện quanh co này, lòng dạ của một số người sinh ra đã đen rồi, hắn ta muốn làm hại tôi, bây giờ tôi còn nghi ngờ hắn ta thậm chí còn không nghe điện thoại của vợ tôi, cố tình lừa tôi." Lòng Nghiêm Vệ Đông chùng xuống: "Tôi, sao tôi có thể nghe được giọng nói của vợ anh, cô ta nói qua điện thoại bàn thì tôi tin, hay là anh tự gọi lại mà hỏi, dù sao thì tôi không lừa anh." "Anh, anh người này có nói lí lẽ được không hả, cậu..." Lưu Toàn An tức đến nỗi cả cái kính cũng lệch đi nhưng lại không biết phải phản bác lời ngụy biện này như thế nào. Mạnh Ngôn còn khá bình tĩnh, anh đột nhiên chỉ vào túi áo Nghiêm Vệ Đông: "Lấy bản thiết kế ra cho tôi xem." Nghiêm Vệ Đông vội vàng che miệng túi áo lại, cười gượng: "Không phải là đã có bản vẽ rồi sao, xem cái này làm gì nữa." "Anh lấy ra cho tôi!" Lưu Toàn An giữ chặt tay Nghiêm Vệ Đông và cướp lấy bản thiết kế trong tay hắn ta."Tiểu đoàn trưởng Mạnh, anh cầm lấy." Mặt Nghiêm Vệ Đông trong nháy mắt tái mét lại. Mạnh Ngôn: "Cô Diệp thanh niên trí thức, phiền cô lại đây xem thử bản thiết kế này có vấn đề gì không." Diệp Thiển Hâm đi tới, cầm bản thiết kế xem đi xem lại hai lần, đầu ngón tay trắng nõn của cô đặt lên mặt sau của bản thiết kế. Diệp Thiển Hâm: "Bản thiết kế này không có ghi chú tỉ lệ, cũng không có vật tham chiếu, hoàn toàn không có bất kỳ công dụng nào, hơn nữa nhìn là biết bản đồ được sao chép, thời gian sao chép cũng không lâu, có thể thấy qua nét vẽ thì người vẽ không có nền tảng, lúc xuống nét còn rất do dự, có lẽ là do bản thiết kế gốc không đủ rõ ràng dẫn đến điều này." "Tốt lắm, anh còn dám đi ăn trộm bản thiết kế!" Lưu Toàn An đang giằng co với Nghiêm Vệ Đông, một tay bóp vào cổ Nghiêm Vệ Đông, Mạnh Ngôn nhíu mày ra hiệu cho Tiểu Triệu tách hai người ra. Nghiêm Vệ Đông thở hổn hển nói: "Trộm cái gì, đây chính là do tôi tự vẽ! Các người không thể chỉ dựa vào lời nói của riêng Diệp Thiển Hâm mà vu oan cho người khác được, chuyện gì cũng phải có bằng chứng chứ!" "Cái này còn không đơn giản sao?" Diệp Thiển Hâm cười nói: "Mới sao chép không lâu, thế thì chỉ cần khám xét người hoặc khám xét nơi ở của anh là được." "... Tôi, hãy nghe tôi giải thích." Mặt Nghiêm Vệ Đông biến sắc: "Tôi vô tình nhặt được bản thiết kế này trên đường, nhưng sợ các người nói tôi là ăn trộm nên tôi mới nghĩ ra cách sao chép lại để làm như tôi tự vẽ." "Nói những lời này có ích gì." Diệp Thiển Hâm ôm tay, cười lạnh nhìn Nghiêm Vệ Đông: "Nếu anh thật sự không có gì phải lo sợ thì cứ để mọi người khám xét như những gì tôi vừa nói, anh dám chứ?" Trán Nghiêm Vệ Đông không biết là mồ hôi hay nước mưa, không ngừng chảy dọc theo gò má: "Cô cô cô, cô nói bừa, tôi có quyền riêng tư, tôi không đồng ý!!"