"Rượu rượu rượu! Lại là rượu!" Trước đây Diệp Minh Ngọc đều giả vờ không nghe thấy nhưng lần này cũng có hơi tức giận.
"Anh còn có mặt mũi nói nữa chứ, một bình rượu đó chính anh đã uống mất một nửa rồi, anh cũng không nhìn xem bụng anh đã thành ra thế nào rồi kìa, người không biết còn tưởng là có đứa trẻ trong bụng ấy."
Hồ Tuấn Khanh lộ ra một tia chế giễu, dừng lại đánh giá Diệp Minh Ngọc: "Cô có bản lĩnh thì nhét vào bụng một đứa trẻ thật đi, tôi đảm bảo tuyệt đối không uống một giọt rượu nào."
Diệp Minh Ngọc đột nhiên im lặng.
Hồ Tuấn Khanh là con một, từ khi kết hôn năm kia, nhà chồng liên tục thúc giục sinh con nhưng mãi vẫn không có.
Diệp Minh Ngọc nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, về nhà, sau này anh cứ uống tùy ý, tôi không quản nữa."
"Cô muốn quản cũng không quản được đâu, đến cả mẹ tôi cũng phải nghe lời tôi." Hồ Tuấn Khanh hừ lạnh một tiếng, lên xe đi trước.
Diệp Minh Ngọc thở dài, một lúc sau mới đuổi theo.
Diệp Thư Quốc cuối cùng cũng đích thân đi gửi hồ sơ cho Diệp Thiển Hâm, sau khi nộp hồ sơ, chiều nay Diệp Thiển Hâm đã có thể đến Nhà máy Dệt Len báo danh.
Đi làm phải ra dáng đi làm, Diệp Thiển Hâm cởi chiếc áo len chẽn mà mình vẫn thích mặc hàng ngày, tìm một chiếc áo khoác bò gọn gàng, màu xanh lam tôn lên làn da trắng mịn của cô, vừa bước vào xưởng đã thu hút hơn nửa ánh nhìn của mọi người.
"Cô ấy là thanh niên trí thức chuyên ngành Diệp Thiển Hâm nhỉ, trời, trông xinh thế, quần áo cô ấy mặc cả giám đốc xưởng chúng ta cũng không đủ khả năng mặc, gia đình cô ấy giàu như vậy sao còn đến làm ở đây làm gì nhỉ."
"Các anh biết gì chứ, người giàu đi làm chỉ để giết thời gian thôi, nếu không thì cuộc sống cũng chán lắm."
"Người giàu cái gì chứ, nghe nói số tiền bồi thường của gia đình cô ấy đến bây giờ vẫn chưa được giải ngân, ở trong một tứ hợp viện cũ nát, cuộc sống cũng chẳng sung sướng gì."
"Cuộc sống không sung sướng thì làm sao có thể mặc quần áo đẹp như vậy?"
"Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, gia đình địa chủ vẫn còn của cải, có thể là do cô ấy mua từ trước mà để lại."
Trong tiếng bàn tán xì xào, Diệp Thiển Hâm đã đi đến cầu thang ở tầng một của xưởng.
"Thưa đồng chí, tôi là người mới đến, tôi tên là Diệp Thiển Hâm, xin hỏi phòng nhân sự ở hướng nào."
Diệp Thiển Hâm nói chuyện nhẹ nhàng, còn mang theo nụ cười lịch sự, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến người khác cảm thấy dễ chịu, vừa hỏi xong, lập tức có người đến giúp chỉ đường ngay.
"Xin chào, tôi tên là Quách Điềm Điềm, nghe nói cô được phân về khoa thiết kế của chúng tôi, phòng nhân sự ở trên tầng hai, tôi dẫn cô lên nhé." Một cô gái mặt tròn chừng hai mươi tuổi chen từ trong đám đông ra, chủ động nói.
"Tôi tên là Diệp Thiển Hâm, tốt quá, cảm ơn cô."
Vừa cảm ơn, Diệp Thiển Hâm vừa quan sát môi trường bên trong Nhà máy Dệt Len.