Nhà máy Dệt Len trực thuộc Xưởng may quốc doanh, đây chỉ là một trong số các chi nhánh của thành phố nhưng vì hiện nay máy móc vẫn chưa phổ biến, hầu như hoàn toàn dựa vào sức người nên nơi đây rất rộng rãi, có gần một ngàn công nhân.
"Ở đây chúng ta vào cửa là đến cầu thang, vừa nãy cô không đi vào bên trong, có rất nhiều người." Quách Điềm Điềm giới thiệu với cô: "Đi vào bên trong tầng một là xưởng làm việc, tầng hai ngoại trừ một dãy văn phòng ở cầu thang phía đông, còn lại cũng là xưởng làm việc, văn phòng khoa thiết kế của chúng ta ở ngoài cùng, tuy rằng nhiều người ra vào nhưng không cần đi xa như vậy."
Diệp Thiển Hâm cúi đầu nhìn xuống xưởng dưới lầu, không thấy được tận cùng, không khỏi gật đầu: "Đúng là như vậy."
"Đến rồi."
"Ai đến?"
Vừa mới đi lên, cửa sổ văn phòng ở sát cầu thang đã bị người bên trong mở ra, một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi nghiêng người nhìn ra ngoài, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thiển Hâm, không ngại đánh giá cô từ trên xuống dưới.
"Ồ, đây là người mới đến đúng không, cô tên gì, bao nhiêu tuổi?"
Diệp Thiển Hâm không nói gì, Quách Điềm Điềm vội vàng giành nói: "Cô ấy tên là Diệp Thiển Hâm, tổ trưởng Ngô, cô quên rằng chúng ta đã xem hồ sơ của cô ấy rồi, bằng tuổi tôi, cũng là thanh niên trí thức chuyển ngành."
Nói xong, Quách Điềm Điềm lại giới thiệu: "Đây là trưởng phòng Ngô Thúy Bình của khoa thiết kế chúng ta, là người đã làm việc lâu năm ở nhà máy, có kinh nghiệm làm việc phong phú nhất."
Diệp Thiển Hâm chào hỏi nhàn nhạt: "Chào tổ trưởng Ngô."
"Ừm, cô đi báo danh trước đi, lát nữa đến tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô." Nói xong, Ngô Thúy Bình "Bịch." một tiếng đóng sầm cửa sổ.
Quách Điềm Điềm thở dài, nhỏ giọng: "Cô đừng giận, năm ngoái khi tôi mới đến tổ trưởng Ngô cũng thái độ vậy, chị ta luôn cho rằng người trẻ chẳng hiểu biết gì, đến đây chỉ để chơi thôi nên không thích nói chuyện với chúng ta, cô hãy cố nhẫn nhịn, ngàn vạn lần đừng nổi giận, dù sao cũng là cấp trên của chúng ta."
Diệp Thiển Hâm nhún vai: "Tôi không giận."
Quách Điềm Điềm sửng sốt, cười gượng gạo: "Thế thì cô tốt tính quá."
Tốt tính ư?
Diệp Thiển Hâm nghĩ, hình như đúng là cô không dễ nổi giận nhưng phải có điều kiện tiên quyết là người khác không chọc vào mình.
Ngô Thúy Bình đúng là kiêu ngạo và vô lễ nhưng cũng không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận, hơn nữa cái cửa sổ đó nhìn cũng không được tốt lắm, có lẽ Ngô Thúy Bình không cố ý đóng lớn tiếng.
Nhưng Quách Điềm Điềm này hình như rất muốn mình đối đầu với Ngô Thúy Bình.
Quách Điềm Điềm lại nói: "Phía trước là phòng của xưởng trưởng, giám đốc phòng nhân sự cũng ở đó, cô đi báo danh đi, tôi ở ngoài đợi cô."
"Cảm ơn nhưng không cần đâu, cô đi làm việc trước đi, lát nữa tôi tự vào."
"... Ồ, được rồi."
Diệp Thiển Hâm lịch sự gật đầu, đợi Quách Điềm Điềm vào phòng rồi cô mới đi báo danh, sau đó tự về phòng khoa thiết kế.